Mục lục
Lừa Chủ Tịch Về Nhà Làm Chồng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 54 Có phải anh yêu cô không:

“Ừm. Rồi sao nữa?” Thương Đình Lập nhàn nhạt đáp, dường như không quan tâm cô giải thích thế nào.

“Lát nữa tôi sẽ đi” Sầm Dao lại nói một câu.

Ánh mắt Thương Đình Lập thâm sâu nhìn cô. Ánh mắt đó dường như chất chứa rất nhiêu sự phức tạp, Sầm Dao nhìn không thấu.

Cô chỉ không đáp lời mà đi tìm sữa rồi lấy cho cậu nhóc một ly.

Thương Đình Lập dựa vào tủ bếp nhìn cô, đột nhiên với tay lấy một cái bánh, cắn một miếng.

Sầm Dao nhìn thấy, nhắc nhở: “Cái bánh đó mới vừa rơi xuống đất”

Thương Đình Lập đặt chiếc bánh xuống, Sầm Dao cầm một chiếc khác sạch sẽ đưa cho anh: “Muốn thử không?”

Anh không trả lời mà chỉ cầm lấy.

Sầm Dao nói với anh: “Hựu Nhất nói trước giờ anh không ăn đồ ngọt. Bánh này làm hơi ngọt.”

“Vẫn được, độ ngọt như vậy có thể chấp nhận được” Thương Đình Lập cắn một miếng. Ngày thường anh thật sự không ăn đồ ngọt, cho dù là mẹ anh hay thím Mạc làm thì anh đều không ăn.

Hôm nay nhìn thấy cô bận rộn trong nhà bếp, không hiểu sao lại muốn nếm thử một chút.

Thật sự rất ngọt. Nhưng so với tưởng tượng của anh thì vẫn rất ngon.

“Tôi mang bánh và sữa lên cho Hựu Nhất” Sầm Dao nói một tiếng với Thương Đình Lập, rồi đi lên lầu.

Trên lầu.

Cậu nhóc đã ngủ, Sầm Dao để bánh và sữa trên đầu giường.

Đi xuống lầu dặn dò thím Mạc: “Khi nào bé thức dậy thì cho bé uống sữa. Còn nếu không dậy thì bánh ngọt để sáng mai làm bữa sáng là được rồi”

Thím Mạc hỏi: “Cô Sầm, tối nay không ở lại sao? Tiểu thiếu gia nếu thức dậy mà phát hiện cô lại không ở đây, chắc chắn sẽ rất buồn đó”

Sầm Dao cố ý nhìn Thương Đình Lập một cái. Thương Đình Lập đang ngồi ở phòng khách, dường như không nghe thấy cuộc nói chuyện của họ, nên không lên tiếng giữ cô lại.

Đương nhiên cho dù có giữ, Sâm Dao cũng không ở lại.

Cô chỉ để lại số điện thoại của mình cho thím Mạc: “Nếu như ngày mai Hựu Nhất lại giận dỗi, thì thím gọi điện thoại cho tôi. Tôi sẽ cố gắng khuyên nhóc”

“Vậy cũng chỉ có thể làm thế” Thím Mạc đáp.

Tiên sinh không lên tiếng, bà cũng không có cách nào.

Lúc Sầm Dao ra khỏi Tĩnh Viên, Thương Đình Lập đã không còn ở phòng khách. Sâm Dao cũng không chào anh, chỉ cầm túi ra ngoài. Ông Phó đã chờ ở ngoài.

“Trễ như vậy, còn làm phiền bác”

Sầm Dao chào hỏi ông Phó rồi lên xe.

Ông Phó đáp: “Cô Sầm khách sáo rồi. Cô đến thì tiểu thiếu gia sẽ khỏe hơn, trong lòng chúng tôi cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn”

Sầm Dao hy vọng ngày mai bệnh tình của nhóc thấy sự có thể tốt hơn, ít nhất thì có thể hạ sốt. Bằng không cứ sốt cao không hẹ thì người cũng sẽ gầy đi một vòng mất.

Hôm sau.

Sầm Dao vừa ra khỏi công ty, đã thấy một chiếc xe dừng ở cửa.

Lần này, không phải là chiếc Maybach hôm qua, mà là chiếc Bentley mà cô từng thấy qua.

Cô vừa ra, cửa sổ ghế sau đã hạ xuống, gương mặt của Thương Đình Lập hiện ra trước mắt cô: “Lên xe đi”

Thật lòng mà nói thì Sâm Dao không muốn lên xe của anh chút nào. Nhưng đây vẫn là cổng công ty. Bất luận là xe của anh hay là chính con người anh thì đều rất bắt mắt.

Nhân viên đi ra từ cổng công ty, đi qua đã chú ý đến họ. Cô mà còn không lên xe, rời khỏi đây, một lát nữa, hai người họ sẽ trở thành tâm điểm chú ý.

Sâm Dao lên xe của Thương Đình Lập, anh nói với Dư Phi: “Lái xe đi”, liền không nói gì nữa.

Sầm Dao muốn nói gì đó, đảo mắt, nhưng thấy anh đã dựa lưng vào ghế, nhắm mắt dưỡng thần, dường như rất mệt mỏi.

Dư Phi dường như biết cô có lời muốn nói, hạ giọng nói: “Đoạn thời gian này tiểu thiếu gia thật khổ, tiên sinh cũng ngủ không ngon. Tối qua chờ tiểu thiếu gia ngủ, sáng sớm nay tiên sinh đã đi công tác, bây giờ lại vội vã quay về. Đến giờ đã hai mươi tiếng rồi chưa chợp “nh mắt: Sầm Dao liền cố gắng giữ im lặng.

Thỉnh thoảng đảo mắt, tâm nhìn rơi vào anh. Anh đang nhắm mắt, dáng vẻ khi ngủ vẫn rất đẹp.

Bộ Tử Ngang và Du Mộng Nhị vừa từ trên lầu xuống, đi về phía nhà kho công ty.

Vừa ra khỏi thang máy, đã nghe người phía trước bàn tán: “Vừa rồi có nhìn thấy không? Thanh tra Sầm của chúng ta lên một chiếc Bentley.

“Bentley đâu phải trọng điểm?

Trọng điểm là trên chiếc Bentley có một người đàn ông, rất đẹp trai!”

“Chủ tịch Bộ cũng đẹp trai mà”

“Nhưng tôi cảm thấy người đàn ông đó đẹp hơn chủ tịch Bộ. Trước đây tôi nghe nói, cũng không phải chỉ chủ tịch Bộ của chúng ta ở ngoài có tình nhân, mà thanh tra Sầm cũng ra ngoài chơi bời như vậy. Hiện tại xem như tôi đã nhìn thấu rồi! Thì ra thanh tra Sâm ở bên ngoài cũng có một tiểu bạch kiểm.

Các người nói xem hai người bọn họ hạnh phúc nhường nào, ấy vậy mà chưa gì đã có tình nhân mới rồi”

“Hạnh phúc gì chứ? Cứ chờ xem, cái cờ hồng này sắp rơi đến nơi rồi.

Không thấy thái độ gân đây của thanh tra Sầm với chủ tịch Bộ à?”

Một đám người, anh một câu tôi một câu, Bộ Tử Ngang nghe chỉ cảm thấy mỗi một từ đều rất chói tai.

Anh ta dừng bước, mặt cứng đờ.

Sầm Dao thật sự có người đàn ông khác? Hơn nữa, còn là bao nuôi một tiểu bạch kiểm?

Từ trước, cô ngoại trừ cô việc thì cũng là công việc, mỗi ngày chỉ có cuộc sống quay lại trên hai điểm thành một đường thẳng, ngoài trừ công việc thì chưa từng thấy cô tiếp xúc với người đàn ông nào. Chỉ là, từ khi nào, mà một người phụ nữ nhàm chán không cần đàn ông cũng bắt đầu bao nuôi tiểu bạch kiểm rồi.

Lần trước nhìn thấy dấu hôn trên người cô, Bộ Tử Ngang chỉ cho rằng cô chỉ là chơi đùa, chơi xong thì thôi. Thật không ngờ, lâu như vậy, cô cũng không có cắt đứt với đối phương.

Gần đây lại liên tiếp gây chuyện với mình, lại luôn treo chuyện ly hôn trên miệng, có phải là vì tên tiểu bạch kiểm bên ngoài kia?

Bộ Tử Ngang càng nghĩ càng giận, có một cảm giác như bị phản bội tràn vào lòng anh ta.

Hiện tại anh ta hận không thể bắt Sầm Dao tới trước mặt mình, chất vấn cô.

Du Mộng Nhị nhìn thấy anh ta bất động rất lâu, không thể không nắm tay anh ta: “Tử Ngang, sao lại giận rồi? Anh sẽ không thật sự để ý chuyện Sầm Dao bao nuôi tiểu bạch kiểm bên ngoài chứ?”

Bộ Tử Ngang bình tĩnh lại, sắc mặt từ đầu đến cuối rất khó chịu, có chút lạnh lùng.

Nhìn Du Mộng Nhị một cái, cuối cùng, không nói gì, bước nhanh ra mở cửa, lên xe.

Sầm Dao yên lặng ngồi trên xe, người đàn ông bên cạnh đã ngủ, hơi thở đều đều.

Đúng lúc này, điện thoại đột nhiên reo lên.

Âm thanh chói tai.

Sầm Dao vội nhìn sang bên cạnh, chỉ thấy cặp chân mày đẹp đẽ của người đàn ông nhăn lại, chắc anh đã bị tiếng chuông đánh thức rồi.

Cô lập tức ấn nút tắt âm lượng, rồi mới nhìn lên cái tên trên màn hình, vậy mà lại là Bộ Tử Ngang.

Cô cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp cúp máy.

Ở bên này, Bộ Tử Ngang nghe thấy âm thanh ngắt máy, cả người lại càng trở nên tức giận, muốn quay số gọi lại lân nữa. Du Mộng Nhị nhìn thấy, tức giận đập tay xuống, giật lấy điện thoại của anh ta, ánh mắt lên án nhìn người đàn ông, mắt đột nhiên đỏ lên.

“Tử Ngang, có phải anh yêu Sầm Dao rồi không?”

Bộ Tử Ngang dừng xe lại bên đường: “Trả điện thoại cho anh”

“Em không trả! Anh trả lời em đi, có phải anh yêu Sầm Dao rồi không?”

Nghe thấy lời chất vấn của Du Mộng Nhị, sắc mặt của Bộ Tử Ngang càng trâm xuống. Du Mộng Nhị thấy anh ta không đáp, nước mắt đã tuôn như mưa, khóc lớn: “Lẽ nào, anh đã quên rồi, năm đó con chúng ta đã chết thế nào? Anh yêu cô ta, thì là sao đối mặt với con chúng ta đây?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK