Mục lục
Lừa Chủ Tịch Về Nhà Làm Chồng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 91 Dao Dao, hôn anh đi.

Đúng lúc này, một đoàn người không xa đi đến: “Chủ tịch Thương.”
Sầm Dao nhìn qua, chỉ thấy một nhóm đàn ông mặc âu phục đi về phía họ. Chột dạ, cô gần như lập tức buông cánh tay đang kéo Thương Đình Lập ra.
Cảm giác này khiến lòng cô chua chát.
Quan hệ của họ, không thể để người khác biết.
Mặt Thương Đình Lập bình tĩnh, đôi mắt sâu thẳm liếc nhìn cô, chỉ qua đầu nói với đám người: “Mọi người kiểm tra an ninh trước đi, tôi sẽ đến sau.”
“Được, chủ tịch Thương. Lát nữa gặp lại.” Mọi người kính cẩn đáp lại một tiếng, xoay người đi về hướng cửa an ninh.
Mọi người đều không liếc mắt, ánh nhìn không hề dừng lại trên người Sầm Dao. Dường như bọn họ không nhìn thấy cảnh tượng cô kéo sếp của họ lúc nãy vậy.
Chỉ có một người vẫn đứng nguyên tại chỗ, ánh mắt không che giấu nhìn Sầm Dao, khóe môi nhếch thành nụ cười nhàn nhạt.
Sầm Dao tay ôm tài liệu, bị nhìn đến mất tự nhiên. Ho khan một tiếng, qua mặt đi.
Thương Đình Lập liếc người đó một cái, đối phương mờ ám nhướn mày:
“Chủ tịch Thương, không giới thiệu chút sao?”
“Sầm Dao.” Thương Đình Lập biết điều mở miệng, giọng điệu ôn hòa hơn lúc nãy rất nhiều: “Nguyên Kính Chi, lãnh đạo của Sầm Hoàn.”
Nghe đến lãnh đạo của Sầm Hoàn, Sầm Dao vội chào hỏi một tiếng.
“Sầm Dao, Sầm Hoàn. Cô và Sầm Hoàn có phải là chị em không?” Nguyên Kính Chi tò mò hỏi.
“Tôi là chị của con bé.” Sầm Dao đáp.
Nguyên Kính Chi suy nghĩ một lát, sau đó mới mang dáng vẻ bừng tỉnh đại ngộ nói: “Thì ra, lần trước chủ tịch Thương đến tìm tôi là ý không ở trong lời. Nói bản thân không thích trẻ con, xem ra không phải lừa tôi.”
Sầm Dao đứng trước mặt xem ra trưởng thành hơn Sầm Hoàn một chút, càng có phong vị của phụ nữ. So với cô, Sầm Hoàn thật sự quá non nớt.
Sầm Dao nghe không hiểu được lời nói không đầu không đuôi của Nguyên Thứ Chi.
Thương Đình Lập lại nói: “Biết vậy là tốt.”
Anh nhìn thời gian, nhắc nhở: “Mau đi đi, đừng làm lỡ cuộc hẹn của tôi.”
Nguyên Kính Chi trước giờ chưa từng nhìn thấy dáng vẻ này của anh, ha ha cười lớn: “Thì ra chủ tịch Thương cũng có ngày tình yêu chớm nở thế này. Nhưng hai vị phải nhanh lên, thời gian còn lại cho hai người không nhiều đâu.”
Anh vừa đùa vừa gõ gõ vào mặt đồng hồ. Bị Thương Đình Lập lườm một cái, mới mỉm cười rời đi.
Sầm Dao hơi đau đầu.
Hai người bọn họ thế này mà tính là hẹn hò chỗ nào? Ai gặp qua hẹn hò mà chạy tới phi trường hẹn chưa?
“Bình thường nhìn dáng vẻ nghiêm túc của chủ tịch Thương, thì ra cũng có người dám trêu chọc anh thế này.”
Thương Đình Lập thu lại ánh nhìn trên người Nguyên Kính Chi: “Cũng chỉ có anh ta dám thôi.”
“Nghe Sầm Hoàn nói, lãnh đạo của nó là người rất có năng lực.”
“Vậy sao?” Thương Đình Lập nắm tay Sầm Dao, nhìn chằm chằm cô: “Vậy cô ấy có ở trước mặt em nhắc đến anh không? Cô ấy cảm thấy anh thế nào?”
Nhắc đến Sầm Hoàn, trái tim Sầm Dao thắt lại.
Cảm thấy bản thân thật sự rất đáng thẹn. Vẫn luôn bảo Sầm Hoàn đừng để rơi vào sự quyến rũ của anh, nhưng bản thân lại không ngừng trầm luân.
“Chủ tịch Thương, anh rất để ý cách nhìn của Sầm Hoàn với mình sao?” Cô hỏi, không chút dấu vết rút tay mình khỏi tay anh.
“Ừm. Cô ấy là nhân viên công ty anh. Cách nghĩ của nhân viên, anh đương nhiên để ý. Nhưng quan trọng hơn là…” nói đến đây, anh dừng lại, ánh mắt nhìn cô càng sâu thẳm hơn: “Cô ấy là em gái em.”
Người đàn ông này, thật sự quá mê người.
Bị anh nhìn như vậy, tim Sầm Dao càng đập mạnh hơn.
Cô nhìn anh, muốn nói thật tâm ý của Sầm Hoàn trước mặt anh. Nhưng mà nghĩ lại, cuối cùng lại không nói gì.
Sầm Hoàn không tự mình bày tỏ, nếu cô nhiều lời, để Sầm Hoàn biết được chỉ càng thêm tức giận.
Hai người họ gọi hai bát mì trong một cửa hàng nhỏ.
Sầm Dao ăn vài miếng, nhìn Thương Đình Lập ngồi đối diện. Anh không hề động đũa.
Sầm Dao hỏi: “Khó ăn lắm phải không?”
“Miễn cưỡng có thể ăn được.” Thương Đình Lập đáp: “Chỉ là không ngon miệng lắm.”
Sầm Dao gật đầu: “Chủ tịch Thương, lát nữa lên máy bay thì anh hãy ăn bữa ăn hạng sang trên máy bay đi, sẽ ngon hơn chỗ này một chút.”
“Nếu thật sự nuốt không nổi thì đừng ăn nữa, đừng làm khổ dạ dày của mình. Trễ hơn chút rồi lại ăn.” Thương Đình Lập cầm bát mì trước mặt cô đi: “Anh đưa em tới chỗ này, cũng không phải thật sự để ăn mấy mì đâu.”
“Vậy là vì cái gì?” Sầm Dao ngẩng đầu hỏi, đặt đũa xuống.
Thành thật mà nói thì anh nói đúng, đồ ăn ở sân bay rất khó nuốt. Cô cảm thấy thật sự không bằng mình về tự nấu mấy sợi mì.
Đôi mắt sâu thẳm của Thương Đình Lập nhìn cô, chỉ vào chỗ trống bên cạnh anh: “Em qua đây ngồi.”
Sầm Dao nghi hoặc.
Nhưng mà lời nói của người đàn ông này đối với cô mà nói, cứ giống như có ma lực vậy, cuối cùng vẫn khiến cô ngoan ngoãn nghe lời.
Cô đứng lên đi vòng qua bàn, định ngồi xuống cạnh anh.
Mới chuẩn bị ngồi xuống, eo đã đột nhiên bị người đàn ông ôm lại. Còn chưa chờ cô bình tĩnh, cô đã bị anh ôm ngồi lên đùi anh.
Đùi của người đàn ông bắp thịt săn chắc, mạnh mẽ có sức. Toàn cơ thể đều tỏa ra hoocmon nam tính mạnh mẽ.
Sầm Dao bất ngờ, lập tức muốn đứng dậy, nhưng đã bị anh dễ dàng giữ lại.
“Đừng cử động, để anh ôm em một lát.” Giọng nói của anh, trầm thấp mà gợi cảm.
Sầm Dao dường như bị mê hoặc, cuối cùng cũng buông bỏ phản kháng. Hai tay đè lên khuỷu tay anh, vân vê áo anh.
Anh từ trên cao nhìn xuống cô, trên môi nở một nụ cười nhàn nhạt.
Sầm Dao bị anh cười đến không hiểu làm sao, lại có chút ngượng ngùng: “Anh cười gì vậy?”
“Em biết mỗi lần anh ôm em, em giống gì không?”
“Giống gì?”
“Em cứ giống như một con thỏ nhỏ vô hại.” Ánh mắt Thương Đình Lập sáng rực: “Mà anh, cứ giống như một con sói xấu xa có thể lập tức ăn em vậy.”
“Cũng chỉ có anh thấy em giống thỏ trắng nhỏ.” Sầm Dao ngẩng đầu nhìn anh: “Bộ Tử Ngang nói, em giống như một con cọp cái nanh vuốt hơn.”
“Em mà không nhắc đến anh ta thì anh sẽ rất vui lòng chinh phục con hổ là em đấy.” Anh vươn tay véo cái mũi nhỏ của cô.
Hành động thân mật thế này khiến tim Sầm Dao dâng trào từng cơn sóng.
Đúng ha, cô cũng đã nhận ra, bản thân ở trước mặt Thương Đình Lập không giống trước đây.
Trước mặt Bộ Tử Ngang, cô vẫn luôn buộc phải tự khoác lên một lớp gai nhọn. Nhưng Thương Đình Lập thì có thể biến cô trở nên mềm mại yếu đuối.
Cô làm sao thế này?
Điện thoại anh bỗng reo lên. Anh lấy ra nhìn một cái nhưng không nghe máy, chỉ đặt lên bàn.
Sầm Dao sực tỉnh: “Trợ lý của anh thúc giục anh lên máy bay kìa.”
“Ừm.” Anh gật đầu.
Sầm Dao liếc nhìn anh, lại cúi đầu nhìn thời gian, thật sự không thể chờ được nữa.
““Nếu chúng ta đã không ăn mì nữa, vậy thì…” Cô nhìn anh, bỗng nhiên có chút không nỡ, muốn nói tiếp hai chữ “đi đi” nhưng lại bị nghẹn lại nơi cổ.
“Lần này đi công tác, anh phải đi khoảng một tháng.” Thương Đình Lập lên tiếng. Ngón tay thon dài của anh lướt qua cằm cô, đầu ngón tay vuốt ve nhẹ nhàng. Cuối cùng rơi xuống đôi môi mềm mại.
Chỉ vuốt ve một chút đã khiến cho toàn thân Sầm Dao run rẩy, trong đầu là một mảng trắng xóa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK