Mục lục
Lừa Chủ Tịch Về Nhà Làm Chồng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 52 Lần nữa đến Tĩnh Viên

Hựu Nhất!” Sầm Dao khẽ gọi một tiếng, từ trên giường bật ngồi dậy.

Rất lâu sau, bên tai cô vẫn vang lên tiếng nức nở của đứa trẻ, trong lòng cô vô cùng khó chịu, giống như bị tảng đá đè nặng, hít thở cũng trở nên khó khăn.

Khương Oánh Oánh bị cô làm giật mình, mở mắt ngồi dậy hỏi: “Không sao chứ?”

“… Không sao. Sầm Dao không biết bản thân cô làm sao nữa. Rõ ràng chỉ có gặp gỡ với cậu nhóc mấy lần. Cô thật sự thích đứa nhỏ, nhưng cũng không đến mức có thể khiến bản thân lo lắng như vậy.

“Vừa nãy nghe chị gọi “Hựu Nhất”.

Là con của chủ tịch Thương à?”

Khương Oánh Oánh hỏi.

“Ừm. Chị sợ cậu bé có chuyện, trong lòng cứ không yên”

“Chị đã không yên tâm thì đi xem thử đi, cách đây cũng không xa mà: Sầm Dao nghĩ nghĩ: “Nói sau đi”

Sầm Dao tắm rửa xong, đến công ty. Theo dõi dự án mới lại bận hết cả một ngày.

Lúc sắp tan ca, đổng sự trưởng lại gọi mấy quản lý cao cấp đến phòng họp. Trong cuộc họp, đặc biệt biểu dương Du Mộng Nhị. Là một người mới, cô ta vừa vào, đã có thể thuận lợi giành được một hạng mục lớn với Y Liệu Nhật An, cũng thật đáng chú ý.

Cuối buổi họp Sầm Dao đã lên tiếng, đem công lao của bộ phận kể ra, đổng sự trưởng biểu hiện trong lòng có tính toán, đã thông báo cho người bên nhân sự, cô cũng không nói nữa.

Buổi họp kết thúc, cô thu dọn tài liệu, đi vê phòng làm việc của mình.

Có tiếng gõ cửa, cô đáp: “Vào đi”

Cửa mở ra, không ngờ đứng trước cửa lại là Bộ Tử Ngang. Vừa rồi đụng mặt trong phòng họp, cô không thèm liếc mắt nhìn anh ta lấy một cái.

“Chủ tịch Bộ, có việc gì không?”

Sầm Dao hỏi, mắt vẫn nhìn máy tính.

Bộ Tử Ngang kéo ghế ngồi xuống, ánh mắt thâm sâu nhìn cô: “Cô dọn khỏi công ty rồi?”

“Ừ”

“Dọn đi lúc nào?”

“Mấy ngày rồi”

“Dọn đi đâu?” Bộ Tử Ngang lại hỏi.

Ánh mắt của Sầm Dao rơi vào máy tính, sau đó mới hướng về phía Bộ Tử Ngang. Cô mỉm cười một cái, nụ cười làm cho sống lưng của Bộ Tử Ngang cứng lại.

“Chủ tịch Bộ, hôm nay anh bị làm sao vậy, đột nhiên quan tâm tôi như vậy? Để tôi đoán xem” Cô lại cười, nhưng nụ cười lại có chút châm biếm: “Vừa rồi trong lúc biểu dương đều không có nhìn cô Du, là cô ấy đi công tác nên anh cảm thấy nhàm chán à?”

Bộ Tử Ngang thở nặng nhọc, ném mạnh tập tài liệu xuống bàn: “Ký tên.”

Hai chữ này phát ra từ kẽ răng, đám tài liệu làm đảo lộn mấy món đồ nhỏ trên bàn Sầm Dao, biến cả bàn làm việc thành một đám hỗn loạn.

Sầm Dao cũng không để ý, chỉ không nhanh không chậm lật tài liệu lên, mở ra nhìn một cái: “Lát nữa tôi sẽ cho người mang đến phòng làm việc của anh. Không tiễn”

Buông ra một lời tiễn khách.

Mặt của Bộ Tử Ngang đã không thể kìm được nữa. Cuối cùng, tức giận đùng đùng đẩy ra ngoài.

Người phụ nữ này, khiến anh ta tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.

Anh ta cảm thấy mình bị tẩu hỏa nhập ma rồi, mới đi quan tâm cô dọn đến đâu.

Mấy ngày trước đi công tác, nửa đêm từ sân bay về thẳng nhà của hai người họ. Cầm chìa khóa vào rồi, phát hiện trong phòng yên tĩnh vô cùng, mới nhớ ra cô đã sớm dọn ra khỏi nhà rồi.

Thời khắc đó, Bộ Tử Ngang mới cảm thấy căn phòng tĩnh lặng này lạnh lẽo đến chừng nào, đáng sợ đến chừng nào. Anh ta cũng phát giác, Sâm Dao vậy mà đã ở trong căn phòng này nhiều năm như vậy.

Tối đó, trong lòng anh ta rất trống trải, nằm trên giường trằn trọc mấy tiếng đồng hồ, trong đầu cứ lặp đi lặp lại hình ảnh của Sầm Dao. Cuối cùng chịu không nổi, mới mở cửa lái xe đi tìm Du Mộng Nhi.

Sầm Dao tống Bộ Tử Ngang đi, tiếp tục chú tâm làm việc.

Từ sau khi đưa ra ý định muốn ly hôn với Bộ Tử ngang, cô ngay cả chào hỏi cũng không muốn làm.

Đến giờ tan ca, cô vừa ra khỏi công †y vừa gọi điện thoại cho Khương Oánh Oánh. Sáng sớm hôm nay đi bằng xe của Khương Oánh Oánh, bản thân cô không lái xe đến.

Điện thoại còn chưa gọi được, từ xa đã nhìn thấy một chiếc Maybach màu đen dừng ở cửa.

Sầm Dao không nghĩ nhiều, nhưng cửa xe đã bị mở ra, một người đàn ông trung niên từ xe bước xuống, đi thẳng đến chỗ cô.

Sầm Dao không quen người này, nhưng không ngờ rằng đối phương lại biết cô: “Cô Sâm, chào cô”

“Xin chào.” Sâm Dao khẽ gật đầu, coi như đáp lại. Lắng lặng đánh giá đối phương.

Đối phương mặc đồ tây màu đen, dáng vẻ kính cẩn. Chỉ tiếp tục nói: “Tôi là do phu nhân phái tới. Phu nhân bảo tôi đến mời cô, muốn nhờ cô đến xem tiểu thiếu gia”

Sầm Dao vừa nghe những lời này, lập tức hiểu “phu nhân” là ai.

Lại nghe một tiếng “tiểu thiếu gia”, liền không ngần ngại, chỉ hỏi: “Tiểu thiếu gia hiện đang ở chỗ của bà Thương ư?”

“Hay là cô Sầm cứ lên xe trước đi?”

Đối phương không trả lời, chỉ nói.

“Cũng được” Sâm Dao gật đầu. Cô hiện tại không có cách này bỏ mặc Thương Hựu Nhất, đặc biệt là sau giấc mơ đêm qua.

Cô lên xe rồi thì Khương Oánh Oánh mới gọi điện thoại đến: “Dao Dao, chị đứng ở cửa công ty chờ em, em qua đón chị.”

“Tối nay em tự về đi, chị có chút việc, có thể sẽ về trễ”

“Tăng ca ư? Hay em đến công ty với chị? Em về nhà cũng không có gì làm”

“Không phải tăng ca, là chút chuyện riêng. Chị vê sẽ kể với em”

Sầm Dao nói vậy, Khương Oánh Oánh cũng không hỏi nhiều nữa.

Cúp điện thoại, xe một đường chạy thẳng. Đi được nửa đường, Sầm Dao mới phát hiện xe đang đi về Bán Sơn Khu.

“Bác tài, đây là đi vê Tĩnh Viên à?”

Sầm Dao hỏi.

“Đúng vậy, tiểu thiếu gia đang ở Tĩnh Viên. Cậu ấy rất muốn gặp ^w co.

Vốn Sầm Dao muốn xuống xe, nhưng nghĩ đến mình là khách do bà Thương mời đến, hơn nữa lại đến vì Thương Hựu Nhất, liền ngồi yên không động nữa.

Đã vậy thì cứ thuận theo thôi. Đại khái thì cũng là do bà Thương sắp xếp, Hựu Nhất mới gặp được mình.

Cô yên tâm ngồi trên xe. Rất nhanh, xe đã đến Bán Sơn Khu, dừng lại bên ngoài Tĩnh Viên.

Lúc này trời đang tối dần.

Đối phương mời Sầm Dao xuống xe.

Sầm Dao cầm túi bước xuống. Từ xa đã nghe được tiếng của thím Mạc: “Cô Sầm, cuối cùng cô cũng tới rồi!”

Thím Mạc nhìn thấy Sầm Dao, không nhịn được mà lên tiếng.

Sầm Dao bước vào phòng khách, không thấy bà Thương đâu, cũng không thấy Thương Đình Lập.

“Hựu Nhất ở đâu vậy?”

“Ở trên lầu! Nếu cậu ấy biết cô đến, chắc chắn sẽ vui không tả được”

Sầm Dao để túi xuống: “Vậy tôi lên Xem trước.”

“Được” Thím Mạc gật đầu.

Sầm Dao thay dép, đi thẳng lên lầu.

Cô nhẹ nhàng gõ cửa, đứng ở bên ngoài gọi: “Hựu Nhất”

Trong phòng im lặng.

Sầm Dao nghĩ rằng cậu nhóc đã ngủ rồi, động tác liền nhẹ nhàng hơn, đi vào bên trong.

Trong căn phòng trẻ em rộng lớn, chỉ có một ánh đèn yếu ớt được bật lên. Cậu nhóc đang nằm trên giường, hít thở hơi gấp.

Cả người vùi vào chăn, thậm chí đầu cũng không lộ ra.

Sầm Dao kinh ngạc.

Cậu nhóc hít thở không thông, cái mũ trùm đầu này chỉ sợ càng khó chịu.

Cô đi qua ngồi xuống bên giường, giơ tay muốn kéo chăn trên đầu nhóc xuống.

Không ngờ lại kéo không được.

Trong chăn có một bàn tay nhỏ nắm chăn kéo lại, không chịu buông ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK