Pháp bảo bản mệnh chăm sóc bản thân, Lâm Phong cảm thấy thực lực của mình lại tăng cường hơn nửa.
Đây là lợi ích của võ kỹ Trúc Cơ tiên phẩm, nhưng điều đáng tiếc duy nhất là Bạch Hổ Biến không đạt tới tiên phẩm, cho nên không thể gia tăng thực lực.
Có điều Lâm Phong cũng không cảm thấy mất mát, so với đến lúc đó phải tùy tiện dùng võ kỹ khác để trúc cơ đã có thể xem như là may mắn rồi.
Tăng trưởng thực lực của mỗi một cảnh giới đều có hạn độ, đệ tử Trúc Cơ kỳ bình thường đều là tăng trưởng từng chút một, nhưng Lâm Phong thì lại tiếp cận biên độ tăng trưởng gấp đôi, quả thực là vô cùng khiếp người.
Hơn nữa sự tăng trưởng này là gấp bội, so sánh cơ sở thì nhất, nhị phẩm chính là nhị phẩm, tam phẩm chính là tứ phẩm, đến đến hậu kỳ thì tăng trưởng càng lớn, nếu truyền ra chỉ sợ sẽ khiến rất nhiều người hoảng sợ.
Đây là nhờ thân kiêm hai đại đạo kinh, mười tầng linh đài, linh đài khắc tam đại đạo kinh, võ kỹ Trúc Cơ tiên phẩm, mỗi một cảnh giới lớn đều hoàn mỹ không sứt mẻ, người khác ít có khả năng phục chế.
- Tiểu bại hoại, tu vi lại tinh tiến không ít rồi!
Liễu Tiếu Tiếu lại chạy tới, gần đây nàng ta đã nhìn thoáng hơn rồi, không đến mức Lâm Phong vừa đề thăng cảnh giới, nàng ta liền tức giận muốn động thủ đánh người.
Những nghĩ lại một chút, nàng ta dường như lại nghĩ tới gì, ngón tay cong lại, trực tiếp gõ vào đầu Lâm Phong.
Lâm Phong ôm trán, với thể phách của hắn, người bình thường mà đánh hắn thì giống như là gãi ngứa, nhưng Nhị sư tỷ thì khác, nàng ta cũng là thể tu, bị đánh luôn sẽ cảm thấy đau đớn, nhưng nàng ta lưu thủ thì sẽ không quá đau.
- Nhị sư tỷ, ngươi ngươi vì sao lại đánh ta?
Lâm Phong có chút ủy khuất.
Liễu Tiếu Tiếu nói:
- Ta đột nhiên nghĩ tới, nếu hiện tại không nhân lúc tu vi của ngươi còn thấp để bắt nạt ngươi một chút, chờ ngươi ngày sau ngươi kim đan rồi, ta rất có khả năng sẽ không đánh lại ngươi.
Đây không phải nói cho vui, Liễu Tiếu Tiếu thậm chí cảm thấy rất có khả năng, nàng ta thậm chí vẫn đang phỏng đoán Lâm Phong ở Kim Đan kỳ sẽ dị biến thế nào, Kim Đan so với của người khác sẽ lớn hơn gấp bốn năm lần hay là thế nào khác.
Lâm Phong thực sự không biết phải nói gì, nhưng não của Nhị sư tỷ thường là vận hành như vậy, không thể nào cãi lại được nàng ta.
- Nhị sư tỷ, tỷ thí về sau thế nào?
Liễu Tiếu Tiếu trả lời:
- Cũng được, Phó Cảnh Thiên không chịu thua kém, đoạt được vị trí thứ hai, đệ nhất Trúc Cơ kỳ và Kim Đan kỳ đều bị chúng ta chiếm.
Đây là kết cục tốt nhất, ai bảo người ta đường đường là người của Tẩy Tâm các lại khóc lóc om sòm không biết xấu hổ, cắn thuốc để đánh, sớm biết vậy đã dẫn theo nhóm người mạnh nhất của Huyền Cơ môn ép tới.
- Thế được rồi, ta cũng sắp tu luyện xong rồi, còn có năm ngày nữa, đáng tiếc ta sợ là không kịp thăng cấp tới tứ phẩm.
Liễu Tiếu Tiếu trợn mắt, nói:
- Ngươi hãy biết đủ đi, nửa tháng một nửa cảnh giới, có ai mà nhanh hơn ngươi thì tên của Liễu Tiếu Tiếu ta sẽ viết được lại.
Ngẫm lại cũng đúng, Lâm Phong hỏi:
- Vậy Lý Phàm thì thế nào?
Lúc trước mình cũng không lưu thủ.
Liễu Tiếu Tiếu nói:
- Bán thân bất toại, với bản sự của Dược các muốn chữa khỏi thì ít nhất cũng phải mấy năm, ngươi lần này quá tàn ác.
Lâm Phong cười khẽ, pháp bảo bản mệnh của mình không phải là hàng giả, nhưng mình lại nhát gan, chắc là do thường thấy lão Tam cướp pháp bảo bản mệnh của người khác, cho nên khi tế ra pháp bảo bản mệnh sẽ luôn lo không đủ.
Tu luyện rất buồn tẻ, may mà Liễu Tiếu Tiếu cứ cách mấy ngày lại lén tới một lần, nhưng nàng ta không ở lâu, ở lâu lại sợ bị người ta hiểu lầm là ăn bớt linh mạch, chỉ có thể bầu bạn với Lâm Phong một lúc.
Năm ngày nháy mắt là qua, Lâm Phong thở dài, quả nhiên vẫn còn thiếu khoảng hai phần năm nữa mới có thể thăng cấp tới tứ phẩm, thật sự đáng tiếc.
Khi sắp rời khỏi, Liễu Tiếu Tiếu lẻn vào, nàng ta mắt to ngập nước, hai mắt nhìn chằm chằm Lâm Phong.
- Ặc, Nhị sư tỷ, ngươi làm sao vậy?
Lâm Phong sửng sốt.
- Đừng nói gì, hôn ta đi!
Lâm Phong giật mình không thôi, sao lại thế này, trong đầu nghĩ chắc mấy ngày nay đã xảy ra chuyện gì đó, từ lúc nào quan hệ với Nhị sư tỷ tiến triển đã đến một bước này, hoảng hốt quá, ngượng ngùng quá.
Lâm Phong nghiêm mặt, bĩu môi ra muốn hôn Liễu Tiếu Tiếu, Liễu Tiếu Tiếu bật cười xì một tiếng, tát tới, nói:
- Ngươi không ngờ lại dám thật!
Lâm Phong không nói gì, đây chính là Nhị sư tỷ ngươi bảo mà, quá vô sỉ, đùa giỡn người ta.
Liễu Tiếu Tiếu tiếp tục nói:
- Chuyện Tẩy Tâm các đã xong rồi, ta dẫn ngươi đi trải nghiệm!
- Chúng ta không cùng người của Huyền Cơ môn trở về à? Đi đâu thế? Nguyệt nhi và Dạ nhi đâu rồi.
Lâm Phong vô cùng bát quái.
Liễu Tiếu Tiếu trợn mắt nói:
- Ngươi sao hỏi lắm thế, cái này liên quan đến đến một giấc mộng rất lớn của ta.
Lâm Phong hiếu kỳ nói:
- Ngươi nói một chút đi.
- Thế giới lớn như vậy, ta muốn đi đâu thì đi!
Đánh rắm! Lâm Phong mắng thầm một tiếng, lần trước ngươi còn muốn để toàn thiên hạ đều ăn mỹ thực của Thiên Phong đường, kết quả giá không giảm mà ngược lại còn tăng lên, cắt cổ một cách hoàn mỹ, hắc tâm đã lộ hết.
Lần này nếu ngươi chỉ muốn đi một cách đơn thuần thì có chết ta cũng không tín.
Nhưng có một số việc không phải do Lâm Phong làm chủ, ít nhất Lâm Phong cảm thấy mình khi thăng cấp tới Kim Đan kỳ mới có năng lực chống lại Nhị sư tỷ, còn không thì chỉ đành để mặc nàng ta đùa bỡn.
Nàng ta xách Lâm Phong lên chạy, tốc độ nhanh đến cực hạn, thậm chí còn vỗ bảo hồ lô, kích phát ra một đạo pháp bảo, một quầng sáng phủ lên người hai người, tốc độ của nàng ta liền nhanh hơn, thế cho nên không ít đệ tử thủ các của Tẩy Tâm các đều không phát hiện ra nàng ta.
Vội vàng đi rất xa, tọa giá phượng liễn của nàng ta đã sớm đỗ ở Tẩy Tâm các, vị trí cực kỳ hẻo lánh.
Bay đến cạnh phượng liễn, phượng liễn khởi động trận pháp phòng ngự được bố trí bên trên, được lồng ánh sáng bao phủ, Liễu Tiếu Tiếu vươn tay ra gõ lên trên lồng ánh sáng.
Thanh âm có chút kích động của Dạ nhi truyền ra:
- Minh nguyệt kỷ thì hữu.
- Sĩ đầu tự kỷ thu!
Dạ nhi cuống quít từ bên trong vặn trận bàn, rút đi trận pháp phòng ngự, quầng sáng cũng giải trừ theo.