Bản mệnh pháp bảo của Kim Đan kỳ bình thường, lại khó có thể ngăn cản thần uy của nó, điểm ấy để Lâm Phong rất hài lòng.
Giam cầm tu vi của tù binh số hai, Lâm Phong nâng cằm, mang theo thiện ý nói:
- Số hai, ngươi giao đồ vật mình biết ra đi!
Đồng thời lấy Túi Càn Khôn của nàng, mở cấm chế, vơ vét sạch đồ vật bên trong.
Nàng giàu có hơn Vạn Hải không ít, đan dược bảo bối một đống, dược liệu cũng rất nhiều, để Lâm Phong hết sức hài lòng, ba cái Túi Càn Khôn treo ở bên hông, nhìn có chút cay mắt.
Nàng cũng xuất thân Bình Đẳng Đảo, kiếm pháp Địa phẩm tự nhiên rất xuất chúng, nhưng đó là sư môn bí truyền, bị hạ cấm chế, nàng không dám nói ra.
Đến cuối cùng chỉ ép ra được một bộ Phi Sương Cước, đây là công phu cước pháp khó được, Lâm Phong nếm thử diễn hóa Côn Bằng Biến, lấy Phi Sương Cước ra chiêu, chẳng những uy lực tăng gấp bội, thậm chí phương thức công kích còn thêm rất nhiều biến hóa, nên hết sức hài lòng.
Võ kỹ Nhân phẩm, chỉ là uy lực không cao, nhưng trình độ thần diệu lại không thể khinh thường, Lâm Phong sử dụng lại khác, hắn là lấy võ kỹ Nhân phẩm khống chế công pháp Tiên phẩm công kích, nên hiệu quả ngày đêm khác biệt.
Dùng Khốn Tiên Tác trong Túi Càn Khôn trói số hai lại, vì thuận tiện hái thuốc, nên chỉ trói chân phải, để hai tay có thể làm việc.
Lâm Phong thì khiêng đỉnh đồng ba chân ngồi ở một bên, lấy chút dược liệu có thể ăn ném vào đỉnh đồng, sử dụng Hỏa Quyết nung đốt, không nghĩ tới công năng của chiếc đỉnh này rất đầy đủ, còn có thể dùng nấu thức ăn, nên để Lâm Phong hài lòng hơn mấy phần.
Mặc dù lúc lấy ra chiến đấu, nhìn rất chướng tai gai mắt, nhưng xem xét những công năng khác, thì coi như tạm được.
…
Ở chân trời, các Kim Đan kỳ vẫn tranh đấu, vì Nguyên Dương Quả đều liều mạng, Lâm Phong thì mang theo rất nhiều tù binh thu hoạch linh quả dược liệu.
Những ngày này lục tục ngo ngoe lại bị Lâm Phong bắt thêm mấy cao thủ Kim Đan kỳ, lúc mới gặp đều kiệt ngạo bất tuần, nhưng đảo mắt liền bị phương thức bạo lực của Lâm Phong đánh ngoan ngoãn, từng cái ủy khuất đi ngắt linh dược.
Sau khi phát hiện trong bảy Kim Đan kỳ, thì có sáu cái không hiểu dược lý, Lâm Phong liền điều số hai ra, để nàng phụ trách chỉ huy hái thuốc, tương đương với thành tiểu đội trưởng, phụ trách tám Kim Đan kỳ.
Lâm Phong suy nghĩ, không bằng bắt một đại đội Kim Đan kỳ, hơn trăm người càng tốt hơn, dược liệu nơi này rất trân quý, mình không có lĩnh ngộ đan đạo, luyện chế không ra đan dược tốt, nhưng chân truyền thứ sáu biết nha, tìm nàng đổi là được.
Dược liệu bị Lâm Phong thu thập, linh quả thì bị Lâm Phong lấy ra làm hoa quả ăn, trên người treo chín cái Túi Càn Khôn, giống như trưởng lão chín túi của Cái Bang vậy.
- Số sáu, ta trịnh trọng cảnh cáo ngươi, trong chín người thì ngươi láu cá lười biếng nhất, lại để ta phát hiện lần nữa, thì đừng trách cái nồi của ta hạ thủ vô tình!
Trước người có chín sợi Khốn Tiên Tác, phía trên đều bị Lâm Phong đánh số, nhìn thấy số sáu lười biếng, lập tức kéo Khốn Tiên Tác thuộc về hắn, uy hiếp nói.
Thời gian của Lâm Phong trôi qua rất vui vẻ, không quản đám Kim Đan kỳ đoạt sống đoạt chết, hắn thì lưng tựa đại thụ, vừa ăn linh quả, vừa dùng đan lô cô đọng dược liệu, nhàn rỗi thì gặm mấy viên đan dược, tu vi cứ vững bước tăng trưởng.
Vui chơi giải trí lành mạnh, lại thêm ở trên U Minh Chu ăn rất nhiều linh quả, lúc này đan điền chấn động, lại bị hắn đột phá một cảnh giới nhỏ, đạt đến Trúc Cơ kỳ nhị phẩm.
Lập tức lại xuất hiện cảnh tượng huyền diệu lúc trước, lần này trong cửu biến, Lâm Phong chỉ còn Huyền Vũ Biến, nên không cần cạnh tranh, chỉ thấy thân thể Huyền Vũ lao tới đỉnh đồng ba chân, sau đó trên thân đỉnh hiển hóa ra đạo văn, là chân dung của Huyền Vũ.
Thân thể Lâm Phong chấn động, cường độ của pháp bảo tăng thêm một cảnh giới, sau đó nuôi dưỡng lại Lâm Phong, để thể phách của hắn nâng cao một bước.
- Trúc Cơ kỳ quả nhiên huyền diệu, mỗi hoàn thành một lần trúc cơ, thực lực tổng hợp của ta có thể tăng lên gấp đôi, lúc ta ở nhất phẩm có thể đối phó Kim Đan kỳ ngũ phẩm, giờ phút này đột phá nhị phẩm, chỉ sợ Kim Đan kỳ thất phẩm cũng không đáng kể!
Lâm Phong cảm ứng biến hóa của mình, biết loại chiến lực này chỉ tương đương với đệ tử Kim Đan kỳ bình thường, nhân vật như thần tử thánh nữ của U Minh Hải thì không ở trong đám này, còn tồn tại như chân truyền thứ ba, lại càng để Lâm Phong nhìn không thấu.
- Nếu như chân truyền thứ ba chỉ là Kim Đan kỳ nhị phẩm, có lẽ ta còn có thể đối kháng một chút, đáng tiếc thực lực của nàng chí ít cũng là Kim Đan kỳ bát phẩm.
Sau khi hoàn thành trúc cơ, Lâm Phong uốn éo thân thể, thời gian đột phá nhìn như rất lâu, trên thực tế chỉ là mấy chục giây mà thôi.
Mấy sợi Khốn Tiên Tác trước người đã không thấy, chín tù binh ngược lại rất cơ linh, vậy mà bắt lấy cơ hội này chạy trốn, thậm chí ngay cả Túi Càn Khôn trên người Lâm Phong cũng bỏ qua.
- Vừa vặn lấy các ngươi thử thực lực!
Khóe miệng của Lâm Phong nhếch lên, diễn hóa Côn Bằng Biến, như mũi tên bắn ra, tốc độ như gió, chỉ mấy phút, chín tù binh lại bị bắt trở về.
Một người một tát, đánh cho khuôn mặt đỏ bừng, Lâm Phong cười lạnh nói:
- Còn dám chạy trốn thì đừng mong ta lại nương tay!
Đường đường Kim Đan kỳ, tu vi cao nhất đã là Kim Đan kỳ ngũ phẩm, giờ phút này lại run lẩy bẩy, sau khi ma đầu kia tấn cấp Trúc Cơ nhị phẩm, thực lực lại càng đáng sợ.