Mục lục
Thời Gian Tu Tiên Với Sư Tỷ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Phong cũng không nghĩ nhiều, vội vàng giao linh thạch, nhận lấy đan dược trực tiếp rời hội trường, tay cầm Hoàn Hồn Đan, Lâm Phong có chút kích động.

Nhưng đi không bao xa, liền bị người cản lại, đây là một công tử mặc thanh sam, tu vi Linh Đài bát phẩm, tay cầm quạt xếp, hắn ngăn ở trước người Lâm Phong, cười lạnh nói:

- Thức thời lưu lại Hoàn Hồn Đan và đồ vật trên người cho ta.

Nghe thanh âm, người này chính là người ở trong phòng đấu giá cùng mình cạnh tranh Hoàn Hồn Đan, lúc này bốn phía còn có một số người, nhưng nhìn thấy tình huống này, đều thức thời ẩn núp.

Hắc Thạch Thành trị an luôn không tốt, giết người đoạt bảo cực kỳ phổ biến, có thể nói toàn bộ U Minh Hải trừ mười hòn đảo vị trí đầu, phần lớn đều như thế, chỉ cần không quá phận, vệ binh trong thành sẽ không xen vào việc của người khác, nếu là Kim Đan kỳ, lực lượng phá hoại quá lớn, còn có thể bị ngăn cản, chứ hai Linh Đài kỳ, thật náo không ra động tĩnh gì.

Trong lòng Lâm Phong căng thẳng, nói thực, chỉ là một Linh Đài bát phẩm, hắn một tay có thể đập bay.

Nhưng sau khi tu luyện Thái Thượng Tu Thần Lục, Lâm Phong từ trước đến nay linh đài thanh minh, cảm giác cực kỳ nhạy bén, luôn cảm giác có người ở trong tối nhòm ngó mình, hơn nữa tu vi của người này không thấp, cho mình áp lực rất lớn, Trúc Cơ kỳ căn bản sẽ không để cho mình có loại cảm giác này, chí ít cũng là Kim Đan kỳ.

Lại nhìn quần áo người trước mắt, tất nhiên là có chút lai lịch, không khỏi thở dài.

Tay phải lấy ra Huyết Độn Phù lặng lẽ ngậm vào trong miệng, tay trái lấy Hoàn Hồn Đan bất đắc dĩ đi về phía trước, rất có loại cảm giác muốn giao ra.

Người kia mỉm cười, thầm nghĩ, tiểu tử này vẫn rất thức thời.

Lâm Phong đi tới trước người hắn, tay trái đưa đan dược, đồng thời tay phải đột nhiên vung ra, nghiêm nghị nói:

- Để ngươi đoạt ta, nhiều năm như vậy, tiểu gia chỉ thua con chó vàng năm đó.

Người kia vội vàng không kịp chuẩn bị, bị một chưởng đánh bay, nhưng trên người đối phương lấp lóe bảo quang, liền biết tác dụng không lớn.

Lâm Phong có chút buồn bực, trên người tiểu tử này có bảo bối, nhưng sau đó toàn thân hắn xiết chặt, một cỗ sát cơ truyền đến, cơ hồ để Lâm Phong lạnh rung.

Không chút do dự, Lâm Phong cắn Huyết Độn Phù trong miệng, cả người chấn động, trái tim đông đông đông nhảy lên, huyết mạch toàn thân chấn động, một cỗ lực lượng cường đại đến không thể tưởng tượng nổi toán loạn trong cơ thể.

Lâm Phong có loại cảm giác có thể một tay đập chết cao thủ Kim Đan kỳ, nhưng đây chỉ là ảo giác.

Lâm Phong rống một tiếng, có loại cảm giác muốn bị nổ nát, cả người phóng đi, giống như thiểm điện.

Bỗng nhiên, sau lưng có bàn tay đánh tới, phô thiên cái địa, nhưng chậm một bước, chỉ xoẹt qua Lâm Phong, nhưng dù như vậy, cả người Lâm Phong cũng bị hất bay mấy chục trượng, giãy dụa bò dậy, diễn hóa thành Côn Bằng Biến, mới lấy tốc độ cực nhanh thoát đi.

Trong chạy trốn, Lâm Phong miệng mũi chảy máu, một là vì Huyết Độn Phù, một nguyên nhân khác là bị Kim Đan kỳ công kích.

Lâm Phong có chút kinh hãi, cao thủ Kim Đan kỳ lại kinh khủng như thế, lấy thực lực trước mắt của mình, vẫn nhỏ bé như sâu kiến, ngày bình thường gặp đám người Nhị sư tỷ xuất thủ, nhưng chưa từng tự mình cảm thụ.

Lần này bị đánh trúng, phế phủ tổn thương, dù thể chất mạnh như Lâm Phong, cũng như cây khô không chịu nổi một kích.

May mắn tính tình của Lâm Phong quả quyết, không chần chờ chút nào lựa chọn thoát đi, nếu không phát giác được bị cao thủ Kim Đan kỳ thăm dò, chỉ sợ chết như thế nào cũng không biết.

Lâm Phong quấn một vòng rất ra, lúc này mới từ cửa sau Minh Nguyệt Cư chui vào, trên người hắn có thẻ phòng, sẽ không bị người ngăn cản, về phần vấn đề thụ thương, cái này ở Tu Tiên giới quá phổ biến.

Bất kể như thế nào, bảo vệ được đan dược, Lâm Phong hưng phấn mở cửa phòng, nói:

- Diệp Thi, ta trở về, mua được đan dược!

Nhưng sau khi đẩy cửa phòng ra, trong phòng trống rỗng, Diệp Thi không có ở trong phòng.

Lâm Phong giật mình, sợ Diệp Thi xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn trong phòng sạch sẽ, căn bản không có hiện tượng tranh đấu.

Mình bị thương nặng, lại trải qua vui mừng giật mình, Lâm Phong lập tức cảm giác thương thế trong cơ thể khó kiềm chế, phun ra một ngụm máu tươi, đồng thời tác dụng phụ của Huyết Độn Phù cũng tới, toàn thân không còn chút sức lực nào, cả người ngã xuống đất.

Nửa ngày sau, một thân ảnh màu trắng chậm rãi đi tới, chính là Diệp Thi mà Lâm Phong lo lắng.

Sắc mặt nàng vẫn trắng bệch, nhưng thân thể tựa hồ tốt hơn rất nhiều, nhẹ nhàng ngồi xổm ở bên cạnh Lâm Phong, vuốt ve gương mặt hắn, thở dài nói:

- Thật xin lỗi, đều là bởi vì ta mới hại ngươi rơi vào hoàn cảnh như vậy, hi vọng sau này chúng ta còn có thể gặp lại.

Nàng có chút phí sức mở tay trái của Lâm Phong ra, Hoàn Hồn Đan bị Lâm Phong nắm chặt, dù cho dưới tình huống trọng thương cũng không buông tay.

Lấy ra đan dược, nàng nhẹ nhàng bỏ vào trong miệng Lâm Phong.

Không biết vì cái gì, nước mắt cứ bất tranh khí nhỏ xuống, làm hai mắt mơ hồ.

Lúc ấy mình quá ngốc, quá ngây thơ, quá thuần khiết, cho nên mới sẽ rơi vào lưới tình, ngắn ngủi tiếp xúc, đã lưu lại vết tích không thể xóa nhòa.

Diệp Thi tách môi Lâm Phong ra, có thể cảm giác được trong hơi thở truyền đến nhiệt khí, sau đó nhét đan dược vào trong miệng.

Khuôn mặt bị nước mắt thấm ướt, là một màn làm cho không người nào có thể quên.

Diệp Thi quyết định, đột nhiên quay người rời phòng.

Diệp Thi không quay đầu lại, sợ mình thật vất vả lấy được dũng khí sẽ tán đi.

Lúc này Lâm Phong nuốt Hoàn Hồn Đan, hai Lâm Phong tí hon hơi sững sờ, vội vàng từ trên tầng Linh Đài thứ bảy nhảy xuống, vươn tay lấy đi từng đoàn dược lực.

Đan dược tản mát ra, hòa với huyết dịch du tẩu ở trong kinh mạch, dung nhập toàn thân, đang không ngừng chữa trị ám thương trong cơ thể.

Hoàn Hồn Đan không hổ là thánh dược chữa thương của Kim Đan kỳ, cực kỳ bất phàm, mà đan điền của hắn rất kỳ diệu, vậy mà tự chủ cạo xuống đan dược, không để đan dược hoàn toàn tản ra, dẫn đến thân thể tiếp nhận không nổi mà lãng phí.

Thân thể Lâm Phong đang dần dần chuyển biến tốt đẹp, Minh Nguyệt Cư lại đến khách không mời.

Nếu Lâm Phong hoàn toàn thanh tỉnh, tất nhiên sẽ nhận ra, người này là thanh niên trước đó không lâu bị mình tát bay ra ngoài, phía sau hắn đi theo một lão giả, tuổi tác hơn trăm, nhưng khí tức nội liễm, tu vi Kim Đan kỳ.

- Lôi thúc, tiểu tử kia thật ở nơi này?

Thanh niên này tên Triệu Tuấn, gia tộc ở Hắc Thạch Thành có chút thế lực.

Lôi thúc phía sau hắn gật đầu nói:

- Có người trông thấy hắn đi vào nơi này.

- Quả nhiên ở chỗ này, nhìn bộ dạng cũng sắp chết nha!

Rất nhanh liền tìm được Lâm Phong, Triệu Tuấn vừa nhìn thấy Lâm Phong, không khỏi vui mừng, xông lên đá Lâm Phong một cước.

- Ôi! Sao tiểu tử này cứng như vậy!

Nào biết mặc dù Lâm Phong thụ thương, nhưng toàn thân cứng rắn như sắt, lập tức che lấy chân, kêu thảm một tiếng.

- Ta giết chết ngươi!

Trước kia thiệt thòi lớn, nếu không có pháp bảo giữ được tính mạng, chỉ sợ giờ phút này đã là thi thể băng lãnh, Triệu Tuấn làm sao có thể không tức giận.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK