Một tên nhiệt huyết đứng gần đó trợn to mắt nói:
- Ngươi nói cái gì?
Nam nhân trông thấy Vu Nhai thì kinh ngạc hỏi:
- Ngươi là Vu Nhai?
Vu Nhai sửng sốt:
- Ngươi biết ta?
Vu Nhai cười khổ, hắn đúng là nổi tiếng.
- A . . . Cái này . . .
Nhiệt huyết của nam nhân bị hình tượng Vu Nhai dập tắt, biên giới khu vực vòng trong và vòng giữa đã đầy đại hậu phương, rất nhiều người biết mặt hắn. Vu Nhai nổi tiếng không phải vì sự kiện Minh bà bà, Băng bà bà mà lúc trước hắn may mắn nghịch thiên, nam nhân này còn là người từng bị Vu Nhai đâm một kiếm, làm sao gã có thể quên?
Vu Nhai nói:
- Nếu ngươi đã quen ta vậy ghe ta khuyên một câu, tốt nhất đừng vào theo.
- Tại sao?
Vu Nhai nhún vai không trả lời. Còn một nửa biên duyên khu vực vòng trong là Vu Nhai chưa đi, hắn nghĩ nên đi hết rồi lại trở về. Vu Nhai xoay người đi, nam nhân ngơ ngác nhìn bóng lưng hắn và Vong Linh pháp sư, lòng gã đầy nghi ngờ.
Cùng lúc đó, vòng ngoài cùng thế giới lữ giả, tức là trước bia lữ hành quảng trường tập kết, một cao tầng hỏi hội trưởng Lữ Giả:
- Hội trưởng, chúng ta thật sự không ngăn cản bọn họ sao?
- Cứ như vậy sẽ có rất nhiều người chết.
Hội trưởng Lữ Giả lạnh nhạt nói:
- Muốn trưởng thành thì phải trả giá đắt, đây là lựa chọn của bọn họ. Có lẽ trùng kích lần này trong số đó có người một bước lên trời, thêm một cường giả thần giai tốt hơn là vô số người lên thánh binh sư cao đoạn còn khó.
Bọn họ giống như Vu Nhai, người ngoài cuộc tỉnh táo.
Công hội lữ giả lần đầu tiên mời nhiều thiên tài, kinh nghiệm thiêusót nên đành thuận theo tự nhiên, nghe số trời. Những thiên tài vào khu vực vòng giữa thu hoạch lớn hơn tưởng tượng.
Có những thiên tài đó đã đủ, đám người còn lại chỉ là vật hy sinh, sót lại bao nhiêu hay bấy nhiêu.
Công hội lữ giả chỉ chú ý những người vào khu vực vòng giữa, vì bia lữ hành có hạn nên không thể tập trung vào từng người, không thể chú ý mỗi đội.
Đến khu vực vòng giữa thì ma pháp bia lữ hành có vài chỗ không bao phru tới, càng ra ngoài thì càng không thấy.
Bọn họ có thể quan sát cuộc chiến thảm liệt. Đội hàng ngàn người thế không thể đỡ xông vào khu vực vòng giữa, chỉ lác đác vài người ở lại. Đám quái thú gầm rống, chiến đấu bắt đầu. Quả nhiên có chiến tích rất giỏi, một đường xung phong, những người ở lại thấy thế chẻ tre thì cũng nhấc chân tham gia vào đội.
Nam nhân lúc trước nghe Vu Nhai khuyên biểu tình do dự, liên tục thay đổi. Qua thật lâu sau, nam nhân cắn răng xông lên. Đội đã đi xa, nếu không tiến lên thì nam nhân sẽ mãi mãi không còn cơ hội.
Nhưng lúc này xảy ra chuyện làm nam nhân trợn mắt há hốc mồm. Đội thế như chẻ trẻ bỗng nhiên bệnh tới như núi đổ, bắt đầu tan vỡ. Nam nhân trông thấy nội đấu, vào lúc này? Nhóm người này ngớ ngẩn sao? Trong phút chốc nam nhân nhớ lại lời Vu Nhai nói, mặt trắng bệch. Quy tắc chi nguyên có hạn.
- Grao!
Nội đấu bắt đầu, các loại tranh đấu lung tung. Trong đội không có người thống lĩnh, không khuyên nhủ được. Giây lát sau biến thành hỗn chiến, rồi đám quái thú phản kích, cuối cùng đội tan vỡ.
Tốc độ tan vỡ siêu nhanh làm người trố mắt líu lưỡi.
Sau đó là chạy trốn vào khu vực vòng giữa, nhiệt huyết gì đó lúc này đều rơi rớt.
Chỉ có thể thấy máu và xác chết bị quái thú xé ra, kèm theo nhân tính xấu xí, muốn chạy trốn nhanh cần có đệm lưng. Nam nhân từng bị Vu Nhai đâm một kiếm ngây ngốc nhìn mọi thứ trước mắt, thật tàn nhẫn.
Nam nhân rợn tóc gáy, nế không nhờ Vu Nhai thì gã không phải bị quái thú giết mà nằm trong đám đệm lưng.
Không biết qua bao lâu, có người trốn về khu vực vòng giữa.
Có người lòng còn sợ hãi ngừng lại, có người bóp nát ngọc bài lữ hành rời đi ngay. Có người bị hù sợ, có người vì mới rồi làm chuyện ác sợ bị người trả thù nên vội vàng bỏ chạy.
Tất cả mất kiểm soát.
Thời gian chậm rãi trôi, nghe nói thời gian có thể xóa nhòe đau xót. Khi Vu Nhai quay về điểm tụ tập thì đã trở lại bình tĩnh, chỉ còn máu tươi trước mắt, một nửa người sống sót toát ra không khí bi ai.
Có tiếng rên rỉ của người bị thương, kẻ yếu đương nhiên sẽ bị đào thải, đây là quy tắc của thế giới này.
Nam nhân nhờ Vu Nhai mà giữ mạng sống trông thấy hắn đi tới thì kích động đứng dậy.
- Vu Nhai . . .
Vu Nhai sớm dự đoán được tình huống trước mắt, có lẽ trải qua nhiều chuyện cộng với lữ hành khiến tâm tình hắn bình tĩnh không dao động. Đã tới lúc vào khu vực vòng giữa. Vu Nhai đi dạo một vòng, cảm giác đám người này chọn địa điểm tụ tập không tệ, ma thú nơi này yếu hơn chút. Quan trọng là địa hình hiểm trở, cơ thể nhân loại dư sức tiến lùi dễ dàng.
Vu Nhai nhẹ gật đầu đáp lại nam nhân, hắn bước nhanh vào khu vực vòng giữa. Trong khoảnh khắc đó nheìeiu người chú ý Vu Nhai, điểm tụ tập như thương binh doanh nhìn theo hắn.
- Là hắn . . .
Nơi này có nhiều người từng trong đại hậu phương, nhận ra ngay Vu Nhai. Bọn họ không bất ngờ khi Vu Nhai vào khu vực vòng giữa, dù sao sức chiến đấu của tên này rất mạnh.
- Hai người đó là ai? Bất cần đời đi vào khu vực vòng giữa?
Có nhiều người đã quên Vu Nhai, nghe xung quanh có đám đông biết hắn thì lấy làm lạ. Khu vực vòng trong bây giờ hình như không còn cường giả, thêm nữa dù là cường giả nếu không tổ thành đoàn đội thì không dễ đi vào.
- Đó là Vu Nhai, tình nhân gì đó của công chúa Nguyệt Lâm Sa, có quan hệ mập mờ với hai nữ hạch tâm hội viên.
Nhiều người hiểu ra:
- Hóa ra là hắn!
Có người cười khẩy nói:
- Chỉ hai người vào khu vực vòng giữa? Hắn muốn chết sao? Phải rồi, tiềm lực tệ như hắn chẳng lẽ kiếm được quy tắc chi nguyên sao?
- Tiếc nuối là hắn được nhiều quy tắc chi nguyên hơn chúng ta, ít nhất cỡ vài loại, thậm chí mấy chục loại.
Có người giật mình kêu lên:
- Mấy chục loại? Là sao?
Có người giải thích Vu Nhai may mắn nghịch thiên thế nào, bản năng bỏ qua sức chiến đấu của hắn dẫn đến công phẫn. Tại sao ông trời luôn bất công như vậy?
Có kẻ vì ghen tỵ sinh hận, gào to:
- Dù thật sự có mấy chục loại quy tắc chi nguyên thì sao? Trong khu vực vòng giữa thì mấy chục không khác gì một loại, đến lúc đó chắc chắn hắn sẽ bị quái thú vây công đến chết. Các ngươi nói hắn lo đi dạo phía sau đúng không? Sợ là hắn không phân biệt được vòng trong và vòng giữa, một kẻ tự phụ làm việc không có suy nghĩ.
- Ừm! Chúng ta chờ xem hắn chết như thế nào đi.
- Hừ! Tọi cho hai nữ nhân như hao như ngọc kia, chắc sẽ rất đau lòng, chúng ta có thể thừa dịp an ủi.
Có người tốt bụng nói:
- Không khuyên nhủ hắn sao?
Đa số người thì cười nhạt. Hắn là cái thứ gì? Chúng ta đã thảm như vậy còn khuyên hắn làm chi?