Tuyết Đế Nhi bất đắc dĩ làm theo lời Vu Nhai, siết chặt bộ ngực.
Đại nữ vương Tinh linh lầm bầm:
- Thật sự là vì không ăn thịt nên không lớn được sao? Hừ, ở trong Tinh linh tộc của ta xem như to.
Tuyết Đế Nhi dù gì là nữ nhân, bản năng để ý vấn đề bộ ngực lớn nhỏ, mong chờ thấy nhân loại nữ. Của nhân loại thật sự rất lớn sao?
Đợi ngày nào Tuyết Đế Nhi gặp Tiểu Mỹ sẽ biết cái gì gọi là to.
Mặc xong tất cả, Tuyết Đế Nhi hoàn toàn biến thành Thú Đằng tộc nhân tự sát, bản thân nàng cũng rất ngạc nhiên. Đại nữ vương Tinh linh đánh giá mình từ trên xuống dưới rồi nhìn hướng ác ma, ước chừng phải một lúc lâu nữa mới xong. Đại nữ vương nghĩ tới vấn đề Vu Nhai nêu.
- Hắn muốn làm cái gì? Tại sao giả Thú Đằng tộc nhân?
Tuyết Đế Nhi suy nghĩ suốt một ngày. Tuy đại nữ vương Tinh linh đã năm mươi ba tuổi nhưng đời nàng chưa trải qua nhiều chuyện hay bị đả kích. Mặc dù Tuyết Đế Nhi biết ác ma đáng sợ nhưng có vài câu hắn nói đúng. Tương lai nàng là nữ vương Tinh linh, phải vận dụng đầu óc.
Nghĩ đến dây Tuyết Đế Nhi thấy bi thương, nàng còn về Tinh linh tộc được không? Nàng đã bị ác ma làm cái kia rồi có thể quay về sao?
Thật lâu sau Vu Nhai hoàn thành dịch dung:
- Xong, chúng ta đi!
Hai tay Vu Nhai biến thành vuốt sói, người mặc y phục Thú Đằng tộc. Ở trong mắt Tuyết Đế Nhi thì Vu Nhai hoàn toàn là Thú Đằng tộc nhân.
- Đi đâu?
- Như thế nào? Nàng vẫn chưa nghĩ thông bây giờ ta sắp đi đâu?
Tuyết Đế Nhi chớp mắt hỏi:
- A! Ta biết rồi, ngươi định lẻn vào Thú Đằng tộc đúng không? Bây giờ chúng ta đi Thú Đằng tộc sau đó ngươi xuống tay với Thú Đằng tộc?
Đại nữ vương Tinh linh vắt óc cả buổi nghĩ ra mấy vấn đề này.
Vu Nhai thở phào, đỡ phải giải thích nhiều:
- Không sai, xem như nàng còn chút thông minh. Tiếp theo?
- Tiếp theo ngươi đánh cắp đồ vật quan trọng của Thú Đằng tộc như đã ăn cắp mảnh nhỏ thánh thụ viễn cổ của Tinh linh tộc chúng ta, sau đó là việc chỉ Tinh linh tộc chúng ta mới làm được. Chỉ có ta giúp ngươi mới thuận lợi ăn cắp đồ của Thú Đằng tộc, sau đó ta trợ giúp ngươi thành công nên ngươi thả mấy trăm Tinh linh tộc nhân đã bị ngươi bắt.
Vu Nhai trợn mắt há hốc mồm nghiêm túc nhìn Tuyết Đế Nhi, tức xì khói. Vu Nhai rất muốn cốc trán đại nữ vương Tinh linh đầu đất. Thật không biết não nàng có cái gì. Lúc trước Vu Nhai không phải thông minh bị thông minh lầm, hắn vẫn rất sáng suốt, ít nhất lúc trong Tinh linh tộc không tốn thời gian giải thích với Tuyết Đế Nhi, trời biết nàng có hiểu không.
Tuyết Đế Nhi thất thỏm hỏi:
- Như thế nào? Có cái gì đoán không đúng sao?
Đây là lần đầu tiên đại nữ vương Tinh linh phân tích.
- Ừm! Từ giờ trở đi không có ta cho phép thì nàng không được nói chuyện, mãi khi nào nàng biến thông minh mới thôi.
Vu Nhai cáu kỉnh nói:
- Nhớ kỹ, nếu nàng dám mở miệng hay lên tiếng thì tộc nhân của nàng chết chắc, bị nàng ngốc hại chết. Tóm lại dù xảy ra chuyện gì không cho nói chuyện, hết thảy để ta nói, nhớ kỹ chưa?
Tuyết Đế Nhi chớp mắt, uất ức gật đầu, nói:
- Ừm!
Đại nữ vương Tinh linh thầm nghĩ:
- Không lẽ mình đoán sai cái gì? Ác ma không mưu đồ những điều này?
Vẫn là câu cũ, không phải Tuyết Đế Nhi ngốc mà do hai chữ ác ma khắc sâu vào lòng nàng.
Phía xa bỗng có tiếng hét to:
- Lạc Luân Tư, Khúc Khảo Nhĩ, các ngươi ở đâu? Sao lâu vậy?
Hai cái tên rõ ràng là kêu Thú Đằng tộc nhân đã chết. Tên Thú Đằng tộc rất lạ, lấy dòng họ Huyền Binh đế quốc và tên ma pháp đế quốc ghép lại.
Tóm lại Vu Nhai đang rầu về cái tên của hai Thú Đằng tộc nhân nay không còn lo nữa.
Vu Nhai hét to:
- Chúng ta ở đây, ra chút chuyện!
Vu Nhai đã xử lý xác chết sạch sẽ, mới rồi hắn giết người quá nhanh, không để lại dấu vết đánh nhau.
Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!
chủ nhân hai thanh âm chạy tới, là hai Thú Đằng tộc.
Thực lực hai Thú Đằng tộc ngang ngửa với Thú Đằng tộc nhân đã chết, cả đám không phải thành viên trung tâm, là tôm nhỏ trước mặt Ứng thiếu soái. Bọn họ yếu hơn nhóm thợ săn Hùng tướng quân Vu Nhai gặp lúc mới vào Hồng Phong thị trấn rất nhiều.
Người đến nhìn hướng Vu Nhai, hỏi:
- Lạc Luân Tư, có chuyện gì?
Vu Nhai thầm nghĩ:
- Thì ra ta tên là Lạc Luân Tư, vậy Tuyết Đế Nhi là Khúc Khảo Nhĩ.
Vu Nhai lộ biểu tình căng thẳng, lo sợ nói:
- Không biết mới rồi Khúc Khảo Nhĩ bị bệnh gì mà không thể nói chuyện nên mới ở lại đây lâu, giờ Khúc Khảo Nhĩ đã tỉnh nhưng . . .
- Ư . . . ư . . . ư . . .
Vu Nhai nói đến đây bàn tay thò ra sau lưng vỗ mông Tuyết Đế Nhi. May mắn đại nữ vương Tinh linh không ngốc đến bất trị, nàng ú ớ kêu lên. Đại nữ vương thầm oán trách đến bao giờ mông của nàng thôi bị tàn phá đây? Tuyết Đế Nhi tưởng tượng có thể sẽ vĩnh viễn bị tàn phá, bị hắn tàn phá suốt đời là nàng muốn khóc.
hai Thú Đằng tộc nhân nghi hoặc hỏi:
- Đây là bệnh lạ gì? Sao đột nhiên bị bệnh này?
Vu Nhai lùi một bước tiến hai bước nói:
- Ta cũng không biết, có lẽ ăn nhầm thứ có độc. Ài, không biết nên làm sao đây. Kế hoạch của Ứng thiếu soái sắp bắt đầu, rất nhanh chúng ta sẽ đến Tinh linh tộc, chẳng lẽ bây giờ phải trở về tộc chữa trị?
Vu Nhai bắt chước âm điệu của Thú Đằng tộc nhân vuốt hổ, tay vỗ mông Tuyết Đế Nhi.
Đại nữ vương Tinh linh vội gật đầu, nói:
- Ư . . . ư . . . ư . . .
Theo lý luận của Tuyết Đế Nhi thì đương nhiên phải lẻn vào lãnh địa Thú Đằng tộc trộm đầu, tiếc rằn nàng càng gật đầu nhanh càng bị Vu Nhai vỗ mạnh. Đại nữ vương Tinh linh sắp khóc, vội vàng lắc đầu.
- Là sao?
Vu Nhai vội giải thích rằng:
- Khúc Khảo Nhĩ gật đầu ý nói hắn trúng độc nhưng kiên quyết không trở lại, phải chứng kiến giây phút Ứng thiếu soái đặt chân vào Tinh linh tộc. Đây là giây phút vĩ đại biết mấy, bây giờ không được thấy rất tiếc nuối.
Vu Nhai vỗ mông Tuyết Đế Nhi, nàng gật đầu lia. Tóm lại Vu Nhai nói cái gì là đại nữ vương Tinh linh gật đầu cái đó.
Hai Thú Đằng tộc nhân phía đối diện nói:
- Đúng vậy! Rất nhanh Ứng thiếu soái sẽ đặt chân vào Tinh linh tộc, trở về bây giờ rất là tiếc. Nếu ta đột nhiên không thể nói chuyện cũng không về, đây là mở màn cho Thú Đằng tộc nổi lên, khi đó cả đám chúng ta sẽ là nguyên lão!
Vu Nhai gật đầu, nói:
- Đúng, rất nhanh Tinh linh tộc sẽ nằm dưới chân Ứng thiếu soái đại nhân Thú Đằng tộc chúng ta, đây là bước đầu tiên để Ứng thiếu soái đại nhân chinh phục Thần Huyền đại lục, sao Khúc Khảo Nhĩ chịu quay về?
Bây giờ Tuyết Đế Nhi mới hiểu ý, nàng trợn to mắt.