Mục lục
Triệu Hoán Thần Binh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngôn Vũ ôm thật chặt lấy Băng Tuyết Ma Vương gần như đã chết, sau đó mặc cho vong hồn cắn xé, không có cảm giác nào, nói chuyện. Bởi vì nàng ôm người nàng thích, bất kỳ đau đớn nào cũng không đáng kẻ...

Thủy Tinh trước mắt hoặc là Vu Nhai gia hỏa khiến cho nàng phát điên, cũng không quan tọng. Nàng không thù, cũng không có hận.

- Dưới dãy núi tuyết, trong Ma Uyên, Ngôn Vũ cười, Tuyết Ma cười. Mưa tuyết giao hòa trăm đóa hoa hồng. Cười trong nguyên tố sương mù. Tình lo lắng, giọng lo lắng, Ngôn Vũ nhẹ nhàng, Tuyết Ma tiêu. Trong uyên mỗi ngày trôi qua cực nhanh, vây khốn nghìn năm cũng không hối hận...

Cuối cùng Ngôn Vũ còn hát ca. Dần dần giọng nói của nàng tắt lịm.

Cùng lúc đó, trận pháp trung ương cũng ngừng lại. Thật ra, khi vong linh huynh nhìn thấy Ngôn Vũ vọt vào đã định dừng lại. Nhưng khi hắn dừng lại đã quá muộn. Thực lực Ngôn Vũ đối với trận pháp trung ương hiện tại chỉ chịu được vài câu nói mà thôi.

Hai thi thể cứ như không có bất cứ thương tổn gì, đang ôm nhau, nhẹ nhàng từ trong không trung rơi xuống, nhưng dù vậy vẫn không chia lìa. Một cái yếm bạch ngọc nhẹ nhàng đắp lên người bọn họ. Cảnh tượng như vậy khiến rất nhiều người chấn động. Đây là nhất đoạn tình cảm lưu luyến khiến người ta thán phục hơn cả tình cảm của sát thủ U Hoang. Chỉ là kết cục cuối cùng lại còn bi thảm hơn. Băng Tuyết Ma Vương còn chưa từng thích nàng...

Nhưng cuối cùng Ngôn Vũ chết có thể ôm hắn mà chết, chính là trả thù tốt nhất!

- Ai, thật không nghĩ tới Ngôn Vũ lại kiên quyết như thế. Tuy rằng nhân cách nàng vặn vẹo rất đáng trách, nhưng chấp nhất của nàng lại làm cho người ta có chút kính nể.

Lúc này Vu Nhai còn có thể nói gì. Hắn chỉ nhẹ nhàng cầm tay Thủy Tinh nói.

Thủy Tinh không nói gì, nhìn Ngôn Vũ cùng Băng Tuyết Ma Vương, bàn tay nắm tay Vu Nhai chặt hơn. Bởi vì nàng quý trọng.

- Nguyệt Lâm Sa, nàng tên như vậy đi? Từ hôm nay trở đi nàng chính là tộc dân mới của Ma Thiên Nguyên Giới ta. Ta ban tặng cho ngươi lực lượng cường đại. Từ nay về sau ngươi sống vì ta, chết cũng vì ta.

Ma Thiên Chân Thần đối với cái chết của Băng Tuyết Ma Vương và Ngôn Vũ lại hoàn toàn không có chút cảm giác nào. Tình cảm lưu luyến của nhân loạin đối với nàng mà nói rất buồn cười. Trong lúc mọi người vẫn đang quan sát chuyện tình bi thảm kia, nàng đã đi tới trước người Nguyệt Lâm Sa, cao cao tại thượng nói, không có ý định trưng cầu ý kiến của Nguyệt Lâm Sa.

Lời nàng nói lập tức thu hút sự chú ý của các Thần Tướng ở đây. Cho dù là đám thủ hạ còn chưa chết của Băng Tuyết Ma Vương cũng không ngoại lệ. Băng Tuyết Ma Vương chết khiến cho bọn họ vô cùng mờ mịt. Nhưng nói thế nào bọn họ cũng là cao thủ siêu cấp. Mặc dù mờ mịt nhưng cũng không có người nào không hiểu.

- Thế nào, còn không tạ ơn?

Ma Thiên Kiếm Linh cũng xông ra, lạnh lùng nói.

Băng Tuyết Ma Vương cuối cùng đã chết. Điều này làm cho Nguyệt Lâm Sa thở phào một hơi. Thậm chí cả người gần như đã mềm nhũn. Ma lực và tinh thần lực của nàng rút đi, tất nhiên tất cả Ma Thiên Trận Pháp xung quanh cũng theo đó biến mất. Toàn bộ quảng trường Ma Thiên trong nháy mắt này lại khôi phục sự yên lặng lẫn hắc ám. Chỉ có các vong hồn đang bay lượn khắp nơi, chỉ có các cường giả khẽ hít thở...

Đúng rồi, còn có đám người bị té xỉu dưới đất vẫn chưa tỉnh lại.

Chân Thần xuất hiện quả thực quá chấn động, khiến tất cả mọi người đều có cảm giác bối rối, không biết phải làm sao. Mặc dù phần lớn bọn họ đều là Thần cấp, nhưng đối với Chân Thần trong truyền thuyết, trong lòng vẫn kính sợ. Thậm chí cường giả thế hệ trước như đại quốc sư trong lúc nhất thời cũng quên nói chuyện. Bọn họ đương nhiên thông qua lời nói của Ma Thiên Chân Thần nghe ra được sự bá đạo khiến người khác khó chịu. Quả thật không biết nên phản ứng như thế nào.

Gia chủ Mạc Luân Tạp Đế đang thầm than. Quả nhiên không chọn ta. Quả nhiên là đang lựa chọn. Cũng quả nhiên là coi rối đúng như lời Vu Nhai nói.

Nói chung, hiện tại tiêu điểm đều tập trung ở trên người Nguyệt Lâm Sa, đợi Nguyệt Lâm Sa ứng với nói.

Nguyệt Lâm Sa ở trong vòng vây của các thành viên trong đoàn ủng hộ công chúa cuối cùng đứng lên. Nhưng nàng không tạ ơn, mà đưa ánh mắt liếc nhìn Vu Nhai, sau đó mới quay đầu lại nhìn Ma Thiên Chân Thần, thoáng hành lễ nói:

- Ra mắt Ma Thiên Chân Thần. Xin thứ lỗi, ta tạm thời vẫn không thể tạ ơn. Chuyện ngài nói ta còn phải hỏi ý kiến của đế phu ta một chút.

- Sao?

Ma Thiên Chân Thần và Ma Thiên Kiếm Linh trừng mắt, khẽ sao một tiếng, có chút không hiểu. Sau đó các nàng mới theo ánh mắt của Nguyệt Lâm Sa nhìn về phía Vu Nhai. Ma Thiên Kiếm Linh nói:

- Đế phu của nàng. A, chúng ta không cho phép nàng có nam nhân. Cho dù nàng muốn nam nhân cũng nên do chúng ta chỉ định. Hắn, không có khả năng. Bây giờ chúng ta không phải đang hỏi ý kiến của nàng, mà là đang ra lệnh cho nàng.

- Cái gì?

Ma Thiên Kiếm Linh vừa nói dứt lời, đám người ở chỗ này đều biến sắc. Lúc này bọn họ mới hiểu ra được lời Vu Nhai nói thật sự đáng tin. Có vẻ như nhận được sự thừa nhận và lựa chọn của Ma Uyên thật sự không phải chuyện tốt lành gì, cảm giác hoàn toàn mất đi tự do.

- Nếu ngài nói như vậy, cũng không cần hỏi ý kiến đế phu ta nữa. Ta sẽ không tiếp lệnh. Các ngài không có tư cách ra lệnh cho ta.

Nguyệt Lâm Sa trực tiếp trả lời. Đây là vấn đề nguyên tắc. Nàng là công chúa đế quốc ma pháp, cũng sắp trở thành nữ đại đế. Nàng không có khả năng nghe theo mệnh lệnh của bất kỳ kẻ nào. Cho dù Vu Nhai muốn nàng tiếp lệnh, nàng cũng sẽ không nhận.

Đương nhiên, nàng tin tưởng tên tiểu binh thối này sẽ đứng ở phía nàng, tin tưởng tiểu binh cũng sẽ không thỏa hiệp.

- Nhân loại, xem ra vẫn một loại tính mạng kiêu ngạo lại tự cho mình là đúng.

Ma Thiên Chân Thần có phần sững sờ. Ở thời đại của nàng thật sự không có tình cảm phức tạp giống như nhân loại. Ở thời đại của nàng, tộc dân của nàng nhất định phải phục tùng nàng. Tộc nhân của các Thần Chi Nguyên Giới khác chính là kẻ địch của nàng. Chỉ đơn giản như vậy thôi.

Ở trong mắt của nàng, nhân loại không thuận theo chính là tự cho mình là đúng.

- Nàng phải hiểu rõ ràng, bây giờ nàng đang nói chuyện với ai? Nàng phải hiểu rõ ràng bây giờ nàng đang đứng ở chỗ nào? Nàng phải hiểu rõ ràng, nàng có thể chiến thắng Vương gia này là bởi vì cái gì?

Ma Thiên Chân Thần liên tục đưa ra ba vấn đề. Nếu không nể tình Nguyệt Lâm Sa là thiên tài, nàng làm sao có thể nói nhiều như vậy, trực tiếp sử dụng lực lượng áp chế, ép đến khi nàng phục mới thôi.

- Ta đương nhiên biết. Ta bây giờ đang nói chuyện với Ma Uyên Chân Thần. Ta đứng ở trên địa bàn của ngài. Ta có thể chiến thắng được Băng Tuyết Ma Vương là bởi vì... nam nhân ta yêu mến mang tới cho ta công pháp và điểm mấu chốt của trận pháp dưới quảng trường!

Một câu cuối cùng của Nguyệt Lâm Sa không phải nói bởi vì trận pháp của ngài, mà l nói thẳng là Vu Nhai cho. Đúng vậy, Vu Nhai cho, có liên quan gì tới ngươi chứ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK