Đúng vậy, người kia chính là người chấp pháp của Hình Kiếm Các. Sau đó, việc trục xuất đối với hai mẹ con bọn họ cũng là do hắn bắt tay vào tiến hành.
- Vậy rốt cuộc là ai khiến ta không thể dung hợp Huyền Binh bản mạng?
Vu Nhai dường như thì thào tự nói, lại dường như đang nói với Độc Cô Chư.
Tấn công người chấp pháp, chuyện này sợ rằng sẽ phải gây ra nhiều ầm ĩ. Không làm tốt sẽ rất bị động. Dù sao hắn đã thật sự tập kích, nhất định phải tìm ra người xuống tay với chính mình. Cũng chỉ có người kia, mới có thể làm cho hắn đứng ở thế bất bại, đồng thời cũng có cơ hội tìm được người đứng phía sau hạ độc thủ. Chỉ có điều người này rất có thể đã bị diệt khẩu.
- Đúng rồi Vu Nhai. Ngươi vẫn có nhớ không, hai ngày trước khi dung hợp Huyền Binh bản mạng, nhà các ngươi cũng có một vị khách tới?
Ầm...
Ký ức chợt hiện lên. Vu Nhai đột nhiên nghĩ tới, trước đây quả thực có một vị khách đã tới. Đó là một nữ nhân. Hình như người đó nói với Vu Thiên Tuyết, nàng có biện pháp tìm được phụ thân. Nàng còn nói chờ sau khi Đồ cặn bã Vu Nhai dung hợp Huyền Binh bản mạng sẽ dẫn mẹ con bọn họ đi tìm. Vu Thiên Tuyết liền lưu nàng lai. Nhưng sau đó, bởi vì Vu Nhai Huyền Binh bản mạng dung hợp thất bại, Đồ cặn bã Vu Nhai cam chịu. Vu Thiên Tuyết vừa phải cố gắng giữ thân phận Độc Cô gia, còn vừa bị Đồ cặn bã Vu Nhai oán giận, đâu còn nhớ gì về nữ nhân kia nữa.
- Tiểu Trư, ngươi vẫn có nhớ bộ dạng của nữ nhân kia hay không?
- Nhớ một chút. Không phải trước đây ngươi còn nói, trên ngón tay của nữ nhân kia có một cái nhẫn kim sắc rất đẹp mắt sao? Sau đó ta bình thường quan sát chiếc nhẫn kia. Chiếc nhẫn đó như thế này...
Độc Cô Chư bắt đầu miêu tả.
Ký ức Vu Nhai cũng chậm rãi lộ ra vài manh mối. Hai người tổng hợp lại, manh mối bắt đầu nhiều hơn.
Đặc biệt là chiếc nhẫn. Người bình thường sẽ không quan sát tỉ mỉ. Rất nhiều nhẫn chắc hẳn hình thức cũng không khác nhau là mấy. Chỉ có điều Độc Cô Chư lại là một loại người khác. Lúc tu luyện không nhớ được, nhưng những thứ linh tinh đều nhớ rõ ràng.
- Tiểu Trư, cám ơn ngươi. Chờ sau khi uống rượu này xong, ta phải đi Hình Kiếm Các!
Đã có manh mối, trong lòng Vu Nhai đã trấn tĩnh hơn rất nhiều. Tuy rằng vẫn rất xa vời, nhưng ít ra có một mục tiêu. Kẻ hạ độc thủ đứng phía sau không còn là một tồn tại hoàn toàn mơ hồ nữa. Hắn lại nói:
- Đúng rồi Tiểu Trư, chuyện của nữ nhân này ngàn vạn lần đừng nói ra.
- Ta biết. Ta sẽ không nói. Mẫu thân ta cũng sẽ không nói.
Độc Cô Chư gật đầu.
Vu Nhai vỗ nhẹ vào vai hắn, sau đó hai người lại tiếp tục uống rượu, không tiếp tục trò chuyện về đề tài vừa rồi nữa. Bọn họ lại nói tới chiến kỹ công pháp. Vu Nhai trực tiếp đưa công pháp nhận được ở thư viện Bắc Đấu lúc trước đưa cho hắn, cũng cho hắn cơ sở kiếm kỹ của chủ nhân Phong Doanh trước. Đồng thời cũng nói cho hắn nghe một vài vấn đề trong tu luyện. Đáng tiếc Độc Cô Chư có chút ngu ngốc, tạm thời học bằng cách ghi nhớ.
Dưới ánh trăng, một gầy một béo tận tình uống rượu...
- Cuối cùng lại tới rồi. Thật khiến người ta mất hứng. Tiểu Trư, chờ ta giải quyết những người này xong, ta sẽ đi Hình Kiếm Các. Ngươi tốt nhất ở nhà chiếu cố Chu thẩm!
Vu Nhai cười cầm bầu rượu trong tay uống một hơi cạn sạch.
- Tiểu tử, là ngươi đối với ta...
Ầm...
Vu Nhai trực tiếp ném chén rượu về phía người nói chuyện. Chén rượu trực tiếp nổ nát trên không trung. Đồng thời hắn nhìn về phía người đến. Lần này người tới thật ra không nhiều lắm. Chỉ có mấy người. Đó là mấy nam tử trung niên, xem bộ dáng là đánh nhỏ, tới lớn.
- Tiểu tử, ngươi biết ngươi ở đây làm...
Ầm...
Lại là một chén rượu bay ra ngoài. Vu Nhai trực tiếp đứng dậy. Không biết từ lúc nào, trong tay hắn đã xuất hiện một thanh kiếm. Đó là một thanh kiếm màu xanh đậm, cũng chính là kiếm huyền tinh biển sâu. Hắn nói:
- Muốn đánh thì đánh, không cần nói nhiều lời vô nghĩa như vậy. Ngươi nghĩ ngươi nói nhiều lời vô nghĩa như vậy, là có thể che giấu sự thực các ngươi lấy cũ bắt nạt mới, lấy nhiều khi dễ ít sao? Không trách được những người này lại cặn bã như thế. Hóa ra đều bị đồ cặn bã nuôi dưỡng ra!
- Tiểu tử, ngươi nói cái gì?
- Ta nói cái gì, ngươi không nghe rõ sao? Có phải là già rồi, lỗ tai cũng không tốt hay không? Ta muốn nói các ngươi thượng bất chính hạ tắc loạn. Thôi đi. Ta nói nhiều với các ngươi như vậy làm gì. Nếu tất cả đã sai, vậy dứt khoát trực tiếp đập nát.
Vu Nhai quát nhẹ, trực tiếp phóng ra ngoài.
- Cuồng vọng...
- Ta chính là cuồng vọng!
Giọng nói Vu Nhai đã vang lên ở bên tai mấy người kia. Kiếm bắn ra. Kiếm pháp của Phong Doanh phối hợp với Minh Sát Thuật. Vu Nhai ra tay chính là một chiêu đủ ngoan độc. Sợ rằng lát nữa vẫn cần phải đánh rất nhiều. Lúc này chỉ có kẻ ngu mới lãng phí thời gian.
Mấy người này đều là thế hệ trước của kiếm hoàn thứ tám, được Độc Cô gia ban cho công tác duy trì trật tự. Chắc hẳn bọn họ đều là lãnh đạo của các loại thế lực linh tinh nào đó trong đội duy trì trật tự, thực lực vẫn phải có, nhưng cũng không phải quá mạnh.
Lúc bọn họ còn trẻ cũng bởi vì không vào được kiếm hoàn thứ bảy mới có thể sống ở chỗ này. Thiên phú có hạn, công pháp có hạn, có thể đạt được Hoàng Binh Sư đã là rất tốt rồi.
Dường như vượt qua quy định tuổi tác, thì không thể tiếp tục trùng kích kiếm hoàn đẳng cấp cao hơn. Cho nên lúc còn trẻ rất quan trọng.
Vu Nhai chỉ là thực lực Hoàng Binh Sư nhất đoạn, nhưng có thể chém giết tồn tại Hoàng Binh Sư tam đoạn như Độc Cô Cửu Phù.
Độc Cô Cửu Phù là Hoàng Binh Sư tam đoạn tất nhiên Hoàng Binh Sư tam đoạn bình thường không thể so sánh được. Nói ví dụ như Sử Đại Bằng tam đoạn ở trước mặt Độc Cô Cửu Phù, chắc hẳn trong vòng mười chiêu sẽ xong đời. Những người này, sợ rằng ngay cả Sử Đại Bằng cũng không bằng.
Bóng tối khiến cho U Hoang Kiếm Kỹ của Vu Nhai càng thuận buồm xuôi gió hơn. Chỉ có điều trong lúc đó, có một tiếng kêu thảm thiết xuất hiện. Sau đó chợt nghe có người quát lớn:
- Tiểu tử này thật quỷ dị. Chúng ta liên thủ.
- Các ngươi quá vô sỉ. Lớn tuổi như vậy, còn muốn liên thủ sao?
Độc Cô Chư không nhịn được quát.
- Hừ, chúng ta đây là chấp hành duy trì trật tự!
- Lúc này, vẫn không nên phân tâm vì mặt mũi thì hơn. Nếu không, sẽ giống như vậy. Huyền khí của ngươi sẽ bị ta đâm xuyên qua.
Ở trong gió đêm, giọng nói Vu Nhai mang theo sự lạnh lùng. Tiếng nói vừa dứt, một tiếng hét thảm lại vang lên.
- A, tiểu… tiểu tử, ngươi… ngươi dám phế huyền khí của ta!
Trong giọng nói mang theo sự kinh hoàng.