Cuối cùng sau khi hỏi rõ chỗ ở của Thủy Tinh, Vu Nhai đi thật nhanh về phía Lạc Tinh Thạch.
Ánh trăng chiếu xuống cánh rừng rậm, biến thành một màu tươi xanh. Lạc Tinh Thạch giống như ngân thạch phát quang. Dưới ánh trăng, nó giống như ngân bảo thạch nổi lên ở giữa khu rừng rậm. Bảo thạch phát ra ngân sắc. Thủy Tinh giống như một đóa hoa lài trong đêm, mọc phía trên bảo thạch.
Loài hoa không mùi. Chỉ có hương thơm của xử nữ theo gió tản ra. Trong hương thơm mang theo sự bi thương.
- Ngươi tới đây làm gì? Lại định khi dễ ta sao?
Thủy Tinh nhìn thấy Vu Nhai, lập tức quay phắt đầu sang một hướng khác. Một người thậm chí bị cả tiểu nữ khinh bỉ sao?
Trên đầu Vu Nhai hiện ra mấy dấu hỏi. Hắn rất muốn biết rốt cuộc mình đã khi dễ nàng lúc nào? Chỉ có điều hắn tạm thời vẫn nói gì, tính ngậm bồ hòn làm ngọt.
Có người nói, đôi khi nữ nhân tức giận không bởi bất kỳ nguyên do gì. Rất có thể là do kinh nguyệt dẫn đến những hành vi khiến người ta không thể hiểu nổi.
Vu Nhai không khách khí ngồi ở bên cạnh nàng. Thủy Tinh không chút do dự ngồi dịch sang một bên.
- Gì vậy? Trong chuyện này, đúng là ta không đúng. Ta không nên suốt ngày cứ ở trong nhà chẳng quan tâm tới mọi chuyện bên ngoài, đẩy toàn bộ áp lực lên người các ngươi!
Vu Nhai suy nghĩ một chút, vẫn nói lời xin lỗi. Hắn không chịu nổi nước mắt của nữ nhân:
- Ta cũng không nên nói đùa linh tinh như vậy. Ta xin lỗi.
Thủy Tinh vẫn không nói lời nào. Trong mắt có phải có ánh nước hay không, hắn cũng không biết, bởi vì gương mặt nàng đã bị chiếc mặt nạ che kín.
- Ngày mai ta sẽ làm rõ chuyện này với mọi người. Ta và Dạ Tình không có bất cứ quan hệ gì!
Vu Nhai suy nghĩ một chút lại nói:
- Chuyện nhìn thấy mặt nàng ta nhất định sẽ giữ bí mật, tuyệt đối không nói ra dù chỉ một lời.
- Có quan hệ hay không có quan hệ, cần gì phải làm rõ!
Cuối cùng Thủy Tinh đáp lời.
- Ách, quả thực không có quan hệ mà. Đó là lần đầu tiên, ta và nàng gặp mặt. Ta vốn chỉ nghe nói nàng là cao thủ đứng thứ hai trong tiểu đoàn Tinh Binh, có vô số người hâm mộ, không hơn! Trời đất chứng giám.
Vu Nhai nói những lời này, đều là lời nói thật. Bộ dạng hắn bình thường đều rất thành thực đi?
- Thật sao?
- Đương nhiên là sự thật. Thậm chí còn thật hơn cả vàng ấy chứ!
Vu Nhai bộ dạng như đầu gỗ gật đầu đầy quả quyết.
Không biết vì sao, tâm tình Thủy Tinh chợt thả lỏng một chút, nhưng giọng điệu vẫn không tốt:
- Vậy tại sao trước đó ngươi không nói, lại làm cho tổ Kỳ Binh loạn tới mức gà bay chó sủa mới được?
- Đại tỷ, ta có cơ hội nói sao? Ta nói có người nào tin không?
Mặt Vu Nhai như mếu nói.
Thủy Tinh suy nghĩ một chút. Hình như cũng có chuyện như vậy thật. Lúc đó Vu Nhai bị thương nặng như vậy, Dạ Tình lại tới cứu hắn, còn ném cho hắn một cái túi. Hơn nữa bộ dạng nàng ta vô cùng quan tâm, cho dù là ai cũng không tin tưởng Vu Nhai.
Chỉ sợ cho dù ngày mai Vu Nhai đứng ra làm sáng tỏ chuyện này, cũng sẽ không có người nào tin tưởng.
- Không đúng. Ngươi không có quan hệ gì với nàng, tại sao nàng lại sẽ cứu ngươi. Làm như thế chẳng phải là hại ngươi sao?
- Ta làm sao biết được tại sao nàng ta lại muốn hại ta? Về phần cứu ta, chắc là bởi vì Nghiêm Sương, chính là con gái của đại nhân binh phòng Bắc Đấu.
Vu Nhai tiếp tục rất thành thật trả lời. Nữ nhân, nước mắt là đại sát khí.
Lại không biết vì sao, vừa nghe tới chuyện Nghiêm Sương chuyện, trong lòng Thủy Tinh lại trở nên nặng nề.
- Cho dù ta có giải thích, chắc hẳn cũng không có ai sẽ tin tưởng ta. Chỉ có điều hẳn có thể hóa giải một chút tình hình ở tổ Kỳ Binh. Ta cảm thấy hiện tại rất tốt. Chí ít tổ Kỳ Binh đã chính thức dung nhập vào tiểu đoàn Tinh Binh. Có thêm nhiều người tới khiêu chiến, có thêm nhiều cơ hội để tiến bộ.
Vu Nhai thoáng cười nói, hai chân hơi cuộn lại. Hắn ở trên Lạc Tinh Thạch nhìn lên bầu trời một chút, cảm nhận ánh trăng chiếu vào.
Lúc này trên mặt hắn đã không còn vẻ đê tiện nữa, chỉ có sự cô đơn không nên có ở tuổi của hắn. Hắn lấy mấy cuốn sách của binh phòng đại nhân ra, nói:
- Đây là thứ trong cái túi kia. Nàng là cao thủ trên phương diện võ học, hẳn có nghiên cứu sâu hơn ta rất nhiều.
- Ừ?
Thủy Tinh nhận lấy quyển sách. Mới nhìn thoáng qua một chút, chợt sắc mặt lập tức biến đổi. Nàng lật sách rất nhanh.
Hữu dụng. Rất hữu dụng. Những quyển sách này đối với người của tổ Kỳ Binh mà nói, tuyệt đối là tin mừng. Chỉ có điều rất nhanh nàng lại chua xót nói:
- Nghiêm Sương kia đối với ngươi thật là tốt!
- Tạm được. Ta đã từng giúp nàng. Xem như làm người tốt có báo đáp!
Đổi thành Vu Nhai lúc bình thường, hắn hẳn sẽ bắt đầu nói loạn. Đáng tiếc lúc này hắn lại thẳng thắn chất phác. Nói trắng ra, trên phương diện này hắn thật sự có chút ngu ngốc. Bây giờ, điều hắn muốn chính là làm chưởng quỹ phủi tay, giao quyền cho người khác. Thủy Tinh, đây thật sự là nữ quản gia không tồi. Tổ trưởng tổ Kỳ Binh sao, gặp quỷ đi.
Đột nhiên, tâm tình rầu rĩ và buồn chán của Thủy Tinh lập tức biến mất. Gia hỏa này và Nghiêm Sương chắc hẳn không có quan hệ gì. Thủy Tinh hiểu rất rõ gia hỏa này có rất nhiều hữu dụng đối với binh phòng đại nhân. Nhưng tiểu tử này lại hừ hững nói qua như vậy. Hắn biết rất rõ ràng mình chính là đại tiểu thư của nghiệp đoàn võ học, còn muốn... Lẽ nào hắn không ép mình nhận lỗi với hắn thì không được sao? Tên hỗn đản này.
- Vu Nhai, ngươi không thể tha thứ cho ta sao?
Cuối cùng Thủy Tinh mở miệng, giận dỗi nói.
- Tha thứ? Nàng làm chuyện gì có lỗi với ta sao?
Trong đầu Vu Nhai giống như có sương mù. Hắn cố nhớ lại một chút, sau đó sững sờ nói:
- Chẳng lẽ là chuyện nàng ra tay với ta lúc ta mới tới báo danh sao? Không sao không sao. Không đánh không quen biết. Nàng còn để cho ta nhìn thấy dung mạo của nàng, ta một chút cũng không thiệt. Nhưng lại... A, ta không nói gì!
- Ngươi, ngươi không thể thẳng thắn thành khẩn một chút sao? Đúng, ta là kẻ có mắt không tròng, được chưa!
Thủy Tinh lại tức giận. Gia hỏa này còn tiếp tục giả ngu. Thôi đi, xin lỗi thì xin lỗi. Ai bảo mình thật sự nhìn nhầm. Sau này lại tìm cơ hội ép khô tiểu tử này, khiến hắn vì nghiệp đoàn võ học cống hiến ra chút đồ là được. Nói thí dụ như mấy cuốn sách này!
- Có mắt không tròng, cái gì vậy?
Vu Nhai hoàn toàn hôn mê.
- Lẽ nào nàng thật sự coi trọng ta sao? Có mắt không tròng?
- A, ngươi không biết sao?
Thủy Tinh cũng sửng sốt, quan sát Vu Nhai từ trên xuống dưới. Nàng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt và ánh mắt của hắn.
Hình như không giống đang giả vờ. Gia hỏa này rất ít khi lộ vẻ thành thật như vậy. Lẽ nào hắn thật sự không biết sao?
Nghĩ tới đây, Thủy Tinh đột nhiên phấn chấn, cẩn thận thử vài câu, Vu Nhai thành thật trả lời.