Mục lục
Triệu Hoán Thần Binh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chu Đình Lập biểu tình khoa trương nói:

- Chỉ có điều tại sao ngươi lại ở chỗ này. Sao lại chỉ có một mình ngươi. Các tổ viên của ngươi đâu? Lẽ nào đều bất trắc ngã xuống rồi sao? Làm sao có thể chứ? Bọn họ đều là bạn học của ta. Tổ trưởng, ngươi sao có thể bỏ chạy một mình như vậy?

Vu Nhai thờ ơ lạnh nhạt. Rất rõ ràng, Chu Đình Lập cũng ý thức được chuyện hắn tự ý trốn chạy là không đúng, sợ rằng sau khi trở về sẽ phải chịu trừng phạt, cho nên muốn đổ tất cả trách nhiệm lên đầu tổ trưởng là hắn.

- Ngươi không ngờ luân lạc tới mức phải đi cướp bóc. Nhưng ngươi là tinh binh, ngươi đối xử với danh hiệu tinh binh Bắc Đấu trên người ngươi thế này sao?

Chu Đình Lập vô cùng đau đớn nói:

- Tổ viên chúng ta còn có bao nhiêu người sống sót? Ai, cũng không thể trách được ngươi. Muốn trách thì phải trách ma trùng không biết tên kia quá đáng sợ. Theo chúng ta đi, ta cũng sẽ không bắt giam ngươi. Đến lúc đó ngươi đi tự thủ, ta sẽ giúp ngươi nói tốt vài câu.

- Vậy ta thật sự rất cám ơn. Nhưng nếu như ta muốn đi thì sao?

Vu Nhai hờ hững nói.

- Khó có thể làm được. Đù sao ngươi đã đi lạc lối. Cướp đoạt, chuyện này có thể lớn, cũng có thể nhỏ. Đừng quên, nơi này chính là Huyền Điện Thánh Hội. Ta không thể để cho ngươi gây họa cho những người khác, làm bẩn Thánh Hội lần này.

Chu Đình Lập tỏ ra chính khí nghiêm nghị nói.

- A, có đúng là sau khi ta lưu lại, ngươi sẽ tìm cơ hội đem ta diệt khẩu. Ngươi có gan này sao?

Vu Nhai cười nói, trong lòng lại thầm than. Thánh Hội quả nhiên rất biết cách rèn luyện người. Có thể Chu Đình Lập còn chưa quyết tâm diệt khẩu hắn, nhưng không có nghĩa là trong lòng hắn chưa từng nghĩ qua khả năng này. Cũng không nhất định phải diệt khẩu. Dù sao Vu Nhai cũng là Người Ngoài của tổ 16. Đến lúc đó học viện Bắc Đấu muôn miệng một lời, hắn trở mình không nổi.

Chu Đình Lập biến sắc vì bị Vu Nhai vạch trần đến chỗ sâu kín nhất trong lòng. Diệt khẩu, hai chữ này mang tính hủy diệt rất rõ ràng, cũng rất quyến rũ. Tim hắn đập liên hồi.

Theo Chu Đình Lập thấy, sở dĩ Vu Nhai lại ở chỗ này cướp đoạt, nhất định là chỉ có một mình. Học sinh học viện Bắc Đấu căn bản không nghe lời tổ trưởng như hắn, không có khả năng cùng hắn phát điên. Sợ rằng tất cả đều đã chết gần hết.

Chu Đình Lập căn bản không biết, cũng không tin Vu Nhai có năng lực dẫn dắt mọi người trốn đi được!

- Yên tâm đi. Ma Trùng đã bị chúng ta giết. Hiện tại những người còn lại đều đang ở trong tiểu thành Thanh Man!

Vu Nhai đột nhiên nói:

- Không sai, chúng ta đều sống rất tốt. Cho dù mấy người bị Ma Trùng tập kích cũng đã tỉnh lại. A, đến lúc đó truy cứu trách nhiệm khẳng định cũng không phải là trách nhiệm của tổ trưởng ta, mà là kết quả của một vài người tự chủ trương!

- Họ Vu kia, ngươi không cần che giấu nữa. Nếu như những người khác còn sống, ngươi đến này cướp đoạt làm gì? Ha ha, loại chuyện này cũng chỉ có loại phế vật Kỳ Binh Giả như ngươi, gia hỏa đê tiện như ngươi mới có thể làm được thôi.

Chu Đình Lập bị vạch trần tâm tình, thoáng cái cũng xé rách mặt nạ.

Vu Nhai nhún vai, lười nói nhiều với hắn, nhìn về phía tổ trưởng kia. Hắn đột nhiên không muốn đi nữa, nói:

- Vị tổ trưởng này, hắn nói không sai. Ta chính là tổ trưởng tổ Kỳ Binh phế vật. Hiện tại, lập tức lấy tất cả những thứ đáng tiên trên người các ngươi ra đây. Tất cả vật cưỡi cũng giao ra đây. Nói cách khác, các ngươi một người cũng đừng nghĩ tới chuyện đến tiểu thành Thanh Man!

Mọi người ngu ngốc nhìn hắn, lại nhìn về phía 10 học sinh học viện Bắc Đấu kia, ánh mắt dường như đang hỏi: Tổ trưởng các ngươi có phải đầu bị Ma Trùng đâm xuyên qua, hoặc giống như các ngươi nói trước đó, thật sự gặp phải vong linh, bám vào người hắn hay không?

Các học sinh cũng đột nhiên có chút sợ hãi. Chẳng lẽ lại thật sự bị vong linh bám vào người sao? Xung quanh đây có vong linh, hoặc là Ma Trùng sao?

- Ai, chẳng lẽ ta lại phải thật sự tự mình động thủ sao?

Vu Nhai thở dài nói.

Hắn đi từng bước một về phía đám học sinh học viện Bắc Đấu và Chu Đình Lập. Đúng lúc này, Vu Nhai phát hiện không ngờ sắc mặt những học sinh này đại biến, vẻ mặt cổ quái mắt trợn trừng. Hắn sờ sờ lên mặt.

Trên mặt ta có thứ gì đáng sợ sao?

Hình như người của tổ khác đều ý thức được chuyện hắn có khả năng bị vong linh phụ thể. Khi Vu Nhai đến gần, không ngờ lại tránh đường để hắn đi tới, để Vu Nhai cùng đám người Chu Đình Lập mặt đối mặt.

Chu Đình Lập vốn đang rất kiêu ngạo, đột nhiên thấy phản ứng của mọi người như vậy, hắn nuốt nước miếng một cái. Hắn tất nhiên cũng nghĩ đến điều mọi người nghĩ tới. Thoáng cái hắn không còn kiêu ngạo nổi nữa. Hắn không còn đường nào lui được nữa, quát lớn:

- Gia hỏa ngươi giả thần giả quỷ cái gì. Ta không thể giống như tên phế vật Trần Nhất Diễn kia. Ta sớm đã muốn giẫm phế vật ngươi ở dưới chân. Họ Vu kia, đi tìm chết đi!

Lúc này Chu Đình Lập không đứng ra cũng không được nữa. Chí ít hắn phải bắt Vu Nhai trước rồi nói sau.

Ầm...

Hai tháng qua, dưới tay của Hạng giáo quan tuy rằng hắn đã tiến bộ không ít, nhưng vẫn khó có thể so sánh được với Vu Nhai.

Vu Nhai thậm chí còn không lấy Huyền Binh ra, trực tiếp một quyền đập tới. H ai mắt Chu Đình Lập chợt máy động. Chỉ một quyền hắn đã cong thành dạng con tôm. Đồng thời, hắn đột nhiên cảm giác tay bị người nắm lấy.

Trời ạ, lẽ nào vong linh hoặc Ma Trùng phụ thể họ Vu kia. Nhưng rất nhanh hắn liền ý thức được điều gì, sắc mặt lộ vẻ khó coi. Đôi mắt hắn trợn trừng, đầy tia máu, nhìn chằm chằm vào thứ trong tay Vu Nhai. Đó là một cái nhẫn.

- Ta ngất. Không nghĩ tới ngươi còn biến thái hơn cả ta, không ngờ cất giấu quyển trục ma pháp nữ lõa thể. Không tồi, không tồi. Tiền còn không ít. Chỉ có điều nguyên liệu hơi ít một chút, lại toàn thứ bỏ đi!

Vu Nhai không để ý tới Chu Đình Lập, tự nhiên nói.

- Trả… trả lại cho ta!

- Ta không phải đã nói với các ngươi rồi sao, ta chính là tới để cướp bóc. Người bị cướp không nên nhiều lời như vậy. Cẩn thận lão tử không nhịn được giết người cướp của!

Vu Nhai lạnh lùng nói. Hắn vẫn có chút không hiểu vì sao người của tổ khác lại thờ ơ lạnh nhạt như vậy. Chỉ có điều Vu Nhai không quan tâm. Đánh như vậy tuy rằng thực sự khi dễ người, nhưng Vu Nhai thích chính là khi dễ người, không thích bị quần đấu:

- Còn các ngươi nưa, giao tất cả vật đáng tiền ra đây. Đúng rồi, ta không chỉ muốn cướp đồ, ta còn muốn cướp người. Sau này các ngươi liền theo ta.

Trong nháy mắt, bọn họ càng lúc càng cảm thấy gia hỏa này bị vong linh bám vào người. Nếu không hắn sao có thể nói ra những lời khiến người ta không tưởng tượng nổi như vậy. Cướp người, điều này nghĩa là gì? Lẽ nào hắn muốn... Nếu không, tại sao hắn có thể có thực lực mạnh như vậy? Tuy rằng Chu Đình Lập bị Trần Nhất Diễn vượt lên trước, nhưng vẫn là thiên tài. Vậy mà hắn chỉ là nhẹ nhàng một quyền đã đánh bay.

Các học sinh kia lại nuốt nước miếng một cái.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK