Hôn nhau trong trường là chuyện khó chấp nhận.
Người đăng bức ảnh kia đã dùng một tài khoản mới lập, không có thông tin hay ảnh gì để biết được là ai, việc tìm ra kẻ đằng sau rất khó khăn.
-Nhà trường không cấm yêu đương nhưng mà hành động như hai em là nghiêm cấm làm trong nhà trường, nói đi, ngoài hôn ra còn làm gì khác chưa?
Làm gì khác là làm gì?
Y Anh nghệch mặt ra vài giây mới hoảng hốt kêu lên, cái đó là miễn cưỡng, làm sao cô và anh có thể làm chuyện đó được.
-Không có không có, tụi em trong sạch.-cô vội giải thích
Thầy Giang đưa tay xoa cằm nhìn Y Anh sau đó chậc lưỡi: “Tôi và thầy Trí nghi lâu rồi, hèn gì em lại năn nỉ cho Kỷ Dương đánh nhau đừng loại cậu ta. Cũng khó trách, Sầm Kỷ Dương đẹp trai như vậy làm sao em thoát được.”
Hơ hơ, cô từ bao giờ lại trở thành nữ sinh háo sắc vậy?
Sầm Kỷ Dương quay qua nhìn cô vẫn không biểu lộ cảm xúc gì, thì ra hôm đó cô ở tầng ba nói chuyện với thầy Trí là năn nỉ cho anh.
-Nói đi, tôi không tin là Sầm Kỷ Dương chủ động hôn em.
Ngay cả thầy chủ nhiệm cũng không tin là anh hôn cô trước. Sức mạnh nhan sắc đúng là quá lớn mà.
-Thật sự là em đã hôn cậu ấy trước. Y Anh có một sức hấp dẫn hơn những người khác.
Sầm Kỷ Dương vừa nói vừa nhìn Y Anh lời nói vô cùng ám muội làm cả cô và thầy Giang đều đỏ mặt, nếu hiện tại có một cái hố cô nhất định phóng xuống dưới không chui lên nữa.
Thầy Giang đằng hắng, ho khan vài tiếng nói: “Hai em còn trẻ có một số việc nên nhìn một cách chín chắn, đừng có vượt quá giới hạn.”
Trời ạ, anh không nói thì thôi mà càng nói càng làm thầy Giang hiểu lầm bọn họ nhiều hơn, Y Anh thật muốn dùng băng dán bịt cái miệng nói bậy của anh lại.
-Bây giờ nhà trường phạt các em làm lao động một tuần. Từ ngày mai mỗi ngày làm một khu vực khác nhau, thầy sẽ giám sát các em.
-Vâng ạ. Nếu đã hết tụi em xin về lớp.
Y Anh rất muốn mau chóng hỏi tội anh đợi khi thầy Giang gật đầu cho phép cô liền giả bộ cười lặp tức kéo tay anh lôi ra ngoài.
-Này này nhẹ tay, nữ sinh mà thấy thì không ghen cũng nổi giận đấy.
Nghe tiếng trêu chọc của thầy Giang mặt Y Anh sớm một mảng đỏ một mảng đen rõ rệt, lôi anh đến chỗ cầu thang cô liền buông tay xoay qua chống nạnh đành hanh nói:
-Anh ăn nói bậy bạ gì vậy làm cho thầy chủ nhiệm hiểu nhầm chúng ta.
-Đó là sự thật còn cần tôi và cậu bàn cãi sao?
-Vậy còn cái, anh nói sức hấp dẫn... là thế nào?
Cô ấp úng không dám nhìn trực tiếp anh chỉ liên tục nhìn khắp nơi, dù sao ai nghe thấy như thế cũng rất ngượng mà.
-Là vì máu cô thôi. Cô nghĩ, cô thật sự hấp dẫn sao?
Cô ngẩng đầu khi nghe lời chế nhạo của anh dành cho mình thì nổi giận.
-Bản thân cô còn thấy mình không hấp dẫn nữa mà, sao người như tôi lại thích kiểu trước sau như một không to không lớn được.
Anh mỉm cười nói xong thì vỗ tay lên vai cô giống như đang an ủi làm nổi giận cô thêm ngút trời, không cần thẳng mặt chê cô ngực nhỏ, điều đó cô biết .
-Anh, anh...-giận đến mức một chữ cũng nói không được
-Còn có một chuyện, cô tránh xa Đình Thâm một chút.
Cô khó hiểu nhìn anh, anh lại không giải thích gì thêm đã bỏ đi về lớp trước làm cô chuyện gì cũng không hiểu, anh bảo cô tránh xa Đình Thâm là thế nào?
-Rõ ràng là có người đẹp trai ngang ngửa mình nên ghét đây mà.
Cô bĩu môi lại nhìn xuống ngực của mình ai oán trong lòng vì sao nó lại bé như thế chứ?
. . .
Tan học Y Anh sau khi đợi Vân Du được gia đình rước về thì vẫn như bình thường đi bộ về nhà, hôm nay nữ sinh đặc biệt đều đứng ngay cổng trường để chặn đường hai nam thần của bọn họ là Sầm Kỷ Dương và Đình Thâm.
Y Anh ngoáy đầu nhìn hai anh bị bao vây thì cười thầm, Sầm Kỷ Dương đã có bạn chịu chung cảnh ngộ rồi.
Khẽ lắc đầu quay đầu tiếp tục đi về nhà.
Đang đi được một đoạn đường ở phía sau có người chạy lên sau đó đặt tay lên vai cô kéo cô dừng lại, Y Anh còn cho là Sầm Kỷ Dương nghũ đến việc anh chê mình ngực nhỏ thì nổi giận quay qua mắng người.
-Này, cái tên biến thái nhà anh, tôi đã gây thù với anh sao mà anh cứ gây chuyện với tôi?
Chửi mắng xong mới nhìn rõ người trước mặt, cô liền ngậm miệng hận không thể lặp tức may cái miệng vừa mắng người của mình.
Lại nhìn Đình Thâm, cô ngại ngùng cười hì hì giả vờ vuốt tóc để đỡ mất mặt giọng nói cũng chỉnh sửa lại hẳn.
-Là cậu sao? Lúc nãy tôi tưởng là kẻ biến thái. Cậu cứ xem như mình bị một con két nói nhiều chửi thôi.
-Tôi còn không biết cậu mắng người có thể khí thế như thế, xem ra tôi không nên đắc tội cậu.
Thấy ngữ khí gần như là đùa của anh, cô gãi đầu cười cười trả lời: “Môn văn của tôi học cũng được nên đặc biệt cái miệng nói ra cũng lưu loát.”
Đình Thâm cong môi cười cùng cô đi bộ về nhà, vừa đi vừa nói chuyện.
-Nhà cậu gần đây sao Đình Thâm?
-Phải, thuận đường một chút. Nhưng mà nghe mọi người nói cậu thân với Sầm Kỷ Dương lắm đúng không?
-Mọi người đang nói đùa đó, người như cậu ấy tôi không thân nổi.
Cái kẻ biến thái bệnh hoạn bỉ ổi còn không ngừng chọc ghẹo cô, cô còn thù không kịp nói chi là thân với anh. Cô còn sợ ở gần anh bản thân chết lúc nào không hay.
-Cậu ấy có vẻ ít nói.
Giả vờ cool boy thì có, ở nhà thì miệng luôn nói những lời chọc cô nổi điên rồi sau đó uy hiếp cô bằng năng lực, cô khinh.
-Sao cậu im lặng thế?-thấy cô không nói gì Đình Thâm nhìn qua cô hỏi
-À không có gì, Đình Thâm, sao cậu đã thoát được nữ sinh mà Sầm Kỷ Dương còn chưa xuất hiện nữa.
Cô nãy giờ vẩn thấy kì lạ, Đình Thâm là người thường đã cùng cô đi được một đoạn đường vì sao anh còn chưa đuổi theo cô?
Không lẽ người áo đen đã đến tìm anh?
Nghĩ đến đây Y Anh lo lắng đứng lại nói với Đình Thâm: “Cậu về trước đi, tôi sực nhớ còn có việc. Tạm biệt.”
Cô vẫy tay chào anh xong đã quay đầu chạy ngược về trường nhưng là chạy chưa được mười bước thì Sầm Kỷ Dương đã xuất hiện làm cô giật nảy tim.
Nhìn anh đứng trước mặt anh bình an vô sự cô thấy an tâm hẳn đi, thì ra sự an toàn của anh với cô lại quan trọng như thế.
-Anh bị bao vây nên...
Cô còn chưa dứt lời một cơn gió thổi qua tóc cô, anh đã không ở trước mặt cô nữa mà đã ở đằng sau trước mặt Đình Thâm.
Cô quay đầu nhìn thấy mày cũng nhíu chặt còn chưa phản ứng đã thấy Sầm Kỷ Dương giơ nắm đấm hâm dọa.
-Cậu đừng hòng tiếp cận Y Anh làm hại cô ấy, mau cút về đi.
-Cậu nói gì, tôi không hiểu.
-Sầm Kỷ Dương, cậu ấy chỉ là một người bình thường anh mau dừng tay.
Cô sợ anh sẽ dùng sức mạnh của mình gây tổn thương cho người vô tội liền chạy đến nhưng là chân vừa nhấc lên được một bước đã bị đông cứng không cách nào đi được.
Là anh, anh đã làm cô không thể di chuyển chỉ có thể đứng yên một chỗ.
-Đình Thâm chính là người vô cùng thâm hiểm. Cậu ta giống như tôi có năng lực đặc biệt.-Sầm Kỷ Dương giữ chặt cổ áo Đình Thâm nắm đấm càng nắm chặt
Cô ngạc nhiên nhìn Đình Thâm, lời anh nói là thật ư?
-Cậu đang nói gì vậy? Rõ ràng tôi và cậu không có ân oán, cậu sao lại gây sự với tôi?
Nghe Đình Thâm nói lại nhìn vẻ mặt anh không có gì đáng sợ như tên áo đen mà mình gặp, Y Anh vội lên tiếng ngăn: “Dừng tay lại. Anh sẽ hại người vô tội đó. Đình Thâm làm sao là người xấu được.”
-Được, tôi chứng minh cho cô thấy.
Quả thật cô thấy Đình Thâm có né cú đấm của anh và phản đòn, cú đấm đó mặc dù mạnh nhưng hoàn toàn không có tác dụng với người có siêu năng lực như anh còn là bị Sầm Kỷ Dương đánh trả một đấm văng ra xa.
-Dừng tay, cậu ấy rõ ràng không có năng lực gì cả, anh sẽ giết chết cậu ấy mất.-cô hét lên ngăn lại hai chân vì bị phong ấn mà không thể cử động
-Chết tiệt, cậu còn giả vờ, người tàn nhẫn lãnh khốc của cậu đâu rồi.-Sầm Kỷ Dương nổi giận đi đến túm cổ áo Đình Thâm kéo anh đứng lên
Nhìn khóe miệng Đình Thâm chảy máu, Y Anh lo lắng Sầm Kỷ Dương cứ khăng khăng nói Đình Thâm là kẻ áo đen sẽ gây bất lợi cho Đình Thâm không ngừng tìm cách thoát ra.
Đình Thâm vẫn không thể hiện sự lạnh lùng nguy hiểm mà ngược lại đôi mắt đen càng tỏa ra nét ấm áp như nắng mặt trời vào buổi sớm mai, thăm thẳm tựa biển xanh mát không giống con người mưu mô hiểm ác nữa.
-Nóng nảy là vũ khí giết chết cậu dễ dàng nhất.-Đình Thâm khóe môi nâng cao thì thầm vào tai Sầm Kỷ Dương
Sầm Kỷ Dương tay nắm giữ cổ áo Đình Thâm càng siết chặt, tay còn lại cuộn thành nắm đấm có thể ra tay bất cứ lúc nào.
Sở dĩ Sầm Kỷ Dương tức giận như vậy là khi nãy lúc đang bị bao vây Đình Thâm đã làm tất cả những người xung quanh bọn họ đứng yên không thể nghe thấy, nhìn thấy và biết được.
Chỉ có hai người bọn họ là còn có thể di chuyển bình thường trong thời gian ngưng đọng ấy.
Đình Thâm đã nói sẽ tìm cô uống cạn máu còn giữ chân anh bằng cách cho một số người áo đen xuất hiện đánh nhau với anh. Mặc dù bọn họ có năng lực nhưng anh dễ dàng xử trí mà điều đáng nói là bọn họ đánh thế nào cũng không mệt, không chết, anh đánh ngã bọn họ lại đứng lên tiếp tục cho đến khi thời gian trở lại bình thường, bọn họ biến mất anh cũng nhân cơ hội chạy đi tìm cô.
Lúc đến nơi thấy cô quay đầu bỏ chạy Sầm Kỷ Dương đã mất bình tĩnh nghĩ rằng Đình Thâm đã làm gì cô nên mới tức giận đánh anh ta.
Nhưng khi Đình Thâm không sử dụng năng lực còn giả vờ rất chuyên nghiệp trước mặt cô, Sầm Kỷ Dương mới phát giác đều là cái bẫy nhưng mà nhận ra đã quá muộn.
-Sầm Kỷ Dương anh mau dừng tay. Không được làm hại người vô tội.
Y Anh hét lên khi thấy Sầm Kỷ Dương một quyền hạ nắm đấm hướng tới mặt Đình Thâm.