• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Y Anh ngẩng đầu lên nhìn Sầm Kỷ Dương, anh cao hơn cô cả một cái đầu nên khi ở vị trí này nhìn lên chỉ thấy chiếc cằm nhọn tinh xảo củnh chiếc mũi cao của anh.

Nhìn ở góc độ đặc biệt cuốn hút, đẹp đến mê hoặc lòng người.

-Không phải tôi đã nói đừng động vào cậu ấy sao?-Sầm Kỷ Dương lạnh lùng giương mắt nhìn Đình Thâm

Đình Thâm cảm thấy lồng ngực khó chịu vô cùng không có tâm trí đôi co với Sầm Kỷ Dương đã quay người bỏ đi.

Sầm Kỷ Dương nhíu chặt mày, lại giở trò gì nữa đây?

-Không sao chứ?-anh cúi đầu xuống nhìn cô hỏi

Y Anh lúc này mới phát giác bọn họ đang ở sân trường, bao nhiêu cặp mắt đang chú ý tới hành động mờ ám của bọn họ, cô lặp tức đứng thẳng người giả vờ cười cười quay lại nhìn anh.

-Không sao, lúc nãy đột nhiên thấy choáng.

-Cẩn thận một chút.

Lúc nãy anh ngồi trên lớp đột nhiên có cảm ứng mạnh mẽ, tim có chút nhói lên điều đầu tiên nghĩ đến là cô đang gặp nguy hiểm, anh liền chạy đi tìm lại nhìn thấy cô đang đứng cùng Đình Thâm tay vươn ra đặt ở lồng ngực cậu ta cứ ngây ngẩn mặt mày có chút kém.

Nhưng mà lúc nãy thấy Đình Thâm cũng khó chịu như vậy, anh mới hiểu ra đây không phải do Đình Thâm giở trò.

-Sầm Kỷ Dương, anh giận tôi sao?-cô thấy anh bỏ đi thì lẽo đẽo theo sau

-Đồ ngốc như cô giận chỉ thêm mệt.

Cô bĩu môi theo sau bước chân anh: “Nếu không giận sao anh có thái độ như vậy?”

Sầm Kỷ Dương đang đi lên cầu thang nghe thấy đột nhiên dừng lại xoay người làm cô không kịp trở tay đụng vào người anh vừa ngẩng đầu cũng vừa vặn anh cúi đầu xuống làm mặt cả hai gần trong gang tấc.

-Nếu giận thì lúc nãy tôi lo lắng cho Trư Bát Giới à?

-Anh gọi tôi là Trư Đầu còn gì?

Thấy cô cúi đầu lẩm bẩm, anh dùng tay bóp miệng cô nâng lên: “Trư Bát Giới làm sao cũng không thành Tôn Ngộ Không, vì sao cô học hành giỏi mà ở ngoài lại ngu ngốc như vậy?”

-Cái đó là khuyết điểm.-bởi vì bị anh bóp miệng nên lúc nói chuyện trông cô rất buồn cười

-Y Anh ơi Y Anh, cô cứ ngu ngốc như vậy làm sao tôi mới hết lo lắng cô bị gạt đây?

-Hả?

Cô không nghe lầm chứ? Anh lo lắng cho cô?

-Bỏ đi, nói với cô chẳng thà về nuôi một con mèo nói chuyện với nó.

Anh bỏ tay ra quay người tiếp tục đi lên cầu thang.

Y Anh đưa tay xoa hai má mình phồng mang trợn má lườm anh.

.

Đình Thâm chạy ra phía sau nhà đa năng dựa vào tường ôm ngực mình, ngay lúc đó một người xuất hiện đưa tay ra cầm lấy tay anh.

-Cậu đang tiếp xúc với cô gái ấy?

-Phải.

-Lúc tôi cảm nhận được tôi chỉ có một thắc mắc. Cậu vì sao biết rõ còn uống máu cô ta lại còn liều mạng tiếp xúc với cô ấy?- Diêu Ngôn buông tay đang giữ tay anh

-Đó là việc của tôi.-anh hồi phục trở lại đứng thẳng dậy ánh mắt đen thẳm lạnh lùng nhìn Diêu Ngôn

Diêu Ngôn là pháp sư ma cà rồng có thể cảm nhận và suy đoán rất đúng những chuyện xảy ra đối với ma cà rồng hoàng gia, những lời cô nói chuẩn xác đến 99%.

-Cậu muốn thử cảm giác hạnh phúc mà trước nay chưa từng cảm nhận được đúng không?

-Không phải.-lời Diêu Ngôn nói nhanh chóng bị anh phủ nhận

-Khi thấy Kỷ Dương mất trí nhớ lại sống vui vẻ thì cậu đột nhiên muốn biết cảm giác vui vẻ là gì, cậu muốn giống như Kỷ Dương, quên đi tất cả sau đó có thể sống hạnh phúc bình an.

-Diêu Ngôn, trước nay cô là người tôi tin cậy nhất bởi vì cô thông minh, hiểu được tôi cần gì, muốn gì nhưng mà suy đoán tâm tư muốn nắm bắt tôi thì cô quá sai lầm rồi.

-Tôi đến đây chỉ muốn nhắc nhở cậu, cậu tiếp xúc với cô ấy nhiều thì cậu sẽ càng nguy hiểm, nếu cô ấy là người tốt không có giả tâm thì có thể trái tim của cậu sẽ thay đổi.

Trái tim thay đổi...

Đình Thâm có chút trầm tư, lâu nay anh chưa từng có cảm giác có sự tồn tại của trái tim trong cơ thể mình, phải, cứ như nó đã chết từ lâu rồi.

-Nữ vương muốn cậu giết cô ấy.

-Đó cũng là điều tôi muốn.

Đình Thâm vẫn như cũ không cảm xúc nói ra những từ này sau đó lạnh lùng bỏ đi.

Diêu Ngôn đứng nhìn Đình Thâm đi khỏi đột nhiên mỉm cười.

-Đình Thâm, tôi mong những gai nhọn vây quanh cậu sẽ từ từ biến mất. Cậu xứng đáng với hạnh phúc.

Sau đó người cũng biến mất.

.

Đình Thâm về lớp sắc mặt đỡ hơn lúc nãy rất nhiều, Sầm Kỷ Dương cũng chỉ thoáng nhìn Đình Thâm rồi cũng không thèm chú ý đến nữa.

Đình Thâm ngồi vào bàn nhanh chóng gục lên bàn ngủ, Y Anh liếc nhìn sang cũng không dám nói gì.

Được rồi, theo như cô phân tích tình hình lúc nãy thì vì cô đã đưa tay đặt lên tim anh mới sinh ra những việc kì lạ. Đến giờ cô cũng không biết những hình ảnh mờ ảo đó là gì cả ba chữ Huyết Anh Thạch.

Cô vẫn chưa nói với Sầm Kỷ Dương, cô chỉ sợ là do bản thân ảo giác không liên quan gì đến anh hoặc là có liên quan đến Đình Thâm?

Y Anh thầm lẩm bẩm ba từ Huyết Anh Thạch trong miệng tay thì viết viết trong trang tập trắng.

Tiết học đã bắt đầu, cô giáo dạy văn đang giảng bài thấy cô cứ ngây ngẩn viết gì đó vào tập thì đi xuống dừng ngay bàn cô cầm quyển tập lên.

-Y Anh, hôm nay đến em không tập trung?-cô giáo đập quyển tập lên bàn la

-Em xin lỗi.-cô đứng lên cúi đầu nói

-Huyết Thạch Anh sao?

Huyết Thạch Anh?

Đình Thâm nghe thấy thì nhíu mày ngồi bật dậy nhìn cô văn.

-Cô biết sao ạ?-Y Anh ngước lên hỏi

-Ừm Huyết Thạch Anh được một người tìm thấy cách đây mười tám năm nhưng sau đó cũng cả gia đình người này và Huyết Thạch Anh đều biến mất.

-Cô ơi, vì sao lại biến mất ạ? Họ bị giết sao?

Cả lớp đột nhiên hứng thú cả lên.

-Các em muốn nghe sao? Chuyện này chỉ là bà cô kể lại thôi.

-Kể đi cô.

Cô văn ậm ừ ho khan sau đó đi lên bàn giáo viên ngồi.

Cả lớp đều chăm chú lắng nghe, đặc biệt là Y Anh.

-Bà cô kể rằng mười tám năm trước có một người đàn ông đã tìm được một viên đá rất kì lạ, vào buổi sáng viên đá dường như trong suốt không có màu khi ánh nắng mặt trời chiếu vào thì phát ra ánh sáng cầu vồng rất đẹp, còn vào đêm tối viên đá đó sẽ đổi thành màu tím trong sóng sánh đặc biệt là vào đêm trăng rằm khi ánh sáng của mặt trăng chiếu đến viên đá sẽ phát ra một màu sáng thiên thanh, lúc đó sẽ nhìn thấy những hình ảnh kì diệu.

-Wow nghe tuyệt quá.

-Nhưng mà ngay sau đó cả gia đình ông ta cùng viên đá đều biến mất, đặc biệt ở chỗ vài ngày sau đó đều diễn ra những vụ án mạng kì lạ, nạn nhân đều có hai vết răng nanh cắn ngay cổ còn bị hút cạn máu, ngay sau đó xác họ cũng biến mất. Có người cho rằng là quỷ hút máu, ma cà rồng, người sát nhân, người dơi nhưng mà đến nay khoa học vẫn không xác minh được.

-Cô ơi, có phải bà cô gạt cô không? Vì cô lười ăn ạ.

Chuyện khó tin như vậy làm sao tin được.

Sầm Kỷ Dương nhíu mày khi nghe cô văn nói, Y Anh cũng đột nhiên nắm chặt tay níu lấy khủy tay áo anh.

Sầm Kỷ Dương xoay xuống nhìn cô trấn an, điều cô nghĩ cũng giống anh ngay lúc này.

Quỷ hút máu, ma cà rồng, người dơi, hay là nôtt sinh vật gì khác, anh rốt cục là gì? Bọn họ có lẽ liên quan đến anh.

-Không phải, lúc đó cô mười sáu tuổi, khi nghe cũng không tin cho đến khi trên tivi, báo đều lần lượt đưa tin thì cô mới tin. Chuyện này diễn ra khoảng một tuần thì êm dịu cho đến hiện tại, nhiều nhà nghiên cứu vẫn chưa tìm ra nguyên nhân cũng không ngừng tìm người đàn ông tìm ra Huyết Anh Thạch cùng gia đình ông ta. Viên đá đó cũng rơi vào vĩnh viễn.

Đình Thâm suy tư đưa tay lên cằm, chuyện cách nay mười tám năm vì sao Y Anh lại nhắc đến Huyết Anh Thạch, lúc đó là những quý tộc ma cà rồng tranh nhau Huyết Anh Thạch lại làm rớt mất làm con người tìm thấy, sau đó lại rơi vào tay Mộc Miên nhưng lúc đó nó mất đi hết sức mạnh không một ma cà rồng nào làm nó có sức mạnh trở lại điều đó luôn làm Mộc Miên tức giận.

Bởi vì vậy những ma cà rồng quý tộc đều liên tục đi hút máu người để tăng thêm sức mạnh làm Huyết Anh Thạch phát huy tác dụng của nó nhưng đều vô dụng, Mộc Miên vì vậy mà đặt nó trong một lồng kính trong phòng bạc, không để ma cà rồng nào tiếp cận nó.

Anh cũng từng nghe ma lực của nó, con người hay ma cà rồng sở hữu được sẽ có thể thống trị cả thế giới người và ma cà rồng, sức mạnh của nó còn lớn hơn đế vương ma cà rồng, nó còn có thể thực hiện nguyện vọng của chủ nhân sở hữu nó.

-Thưa cô.

Y Anh giơ tay lên nói: “Nếu những người cướp đi Huyết Anh Thạch là những con quỷ đáng sợ thì có ai trong họ là người tốt không? Liệu rằng họ có lòng tốt như chúng ta không? Hay lúc giết người họ cũng từng bâng khuâng không?”

Cả lớp đều quay đầu khi nghe câu hỏi quá kì lạ của cô.

Sầm Kỷ Dương im lặng không phản ứng, trong lòng anh biết rõ cô vì sao đặt câu hỏi như vậy, bởi vì cô mong anh ngoại lệ, phải, ngoại lệ tất cả những kẻ đáng sợ kia.

Đình Thâm ngẩng đầu nhìn cô có chút biểu lộ ngạc nhiên sau đó vụt tan mất, ma cà rồng, không một ai tốt cả. Thế giới mà anh sống chính là thế giới tàn ác nhất, lãnh khốc nhất và cô đơn nhất.

-Cậu hỏi ngốc thật đó, đã là quỷ dữ làm sao có lòng tốt. Nếu không làm sao có nhiều người chết như vậy?

Cả lớp cười rộ lên.

Bởi vì cô có lòng tin, cho dù là ác ma máu lạnh thì họ cũng có một trái tim từng ấm áp, trong lòng họ chắc chắn có sự khoan dung, tốt bụng chỉ là đang bị che lấp đi.

-Thật ra không có quỷ dữ, là lòng của họ tồn tại thôi. Nếu họ cũng giống như chúng ta hiểu được vui vẻ, hạnh phúc thì họ sẽ là thiên thần. Bởi vì tôi đã thấy một thiên thần bên trong con người quỷ dữ.

-Y Anh, hôm nay cậu kì lạ thật?

-Có phải bị dọa đến điên rồi không? Lại đi bảo vệ quỷ dữ?

Cả lớp ồn ào hẳn lên, Sầm Kỷ Dương vì câu nói của cô mà dao động.

Thiên thần trong con người quỷ dữ.

Bảy từ này nghe ấm áp làm sao.

Không chỉ là một người mà cả ai kia cũng bị dao động.

-Y Anh, em thì có liên quan gì đến Huyết Anh Thạch? Sao lại ghi vào tập nhiều từ này như vậy?-cô văn hỏi

-Cậu ấy là quỷ dữ ấy ạ.

Cả lớp lên tiếng đùa cười rộ lên.

-Nếu Y Anh là quỷ dữ thì em ấy chính là thiên thần trong các quỷ dữ.-cô văn mỉm cười dịu dàng nói

-Wow, lâu rồi cô mới khen ai đó. Y Anh cậu thật sướng nha.

-Thôi, bây giờ tập trung học. Y Anh ngồi xuống đi.

Cô văn tiếp tục giảng bài, Y Anh ngồi xuống cúi đầu hai tay nắm chặt, chỉ cần nhắc đến ba chữ Huyết Anh Thạch cô lại bi thương. Cảm giác rất muốn khóc lại không có lí do.

Vì sao cô lại đồng cảm với quỷ dữ mà cả cảm giác ghê sợ cũng không có.

Một ánh mắt không ngừng dõi theo cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK