Giữa dòng người tấp nập, Y Anh cùng Diêu Ngôn lẫn tránh hòa dòng người hướng tới phía tòa thành.
Ma cà rồng có thể xem là sinh vật có tính cảnh giác cao, chính vì vậy trước khi ra ngoài Diêu Ngôn đã xịt một loại hương đặc trưng của ma cà rồng để những ma cà rồng cấp cao khó nhận ra Y Anh là con người cho nên trên đường đi thuận lợi vô cùng.
Tin tức Diêu Ngôn là phản đồ lan truyền rất nhanh, Mộc Miên cũng đã hạ lệnh chỉ cần nhìn thấy Diêu Ngôn đều phải bắt giải về.
Bọn họ đi trên đường đều phải giả vờ không quen biết còn cải trang để không ai nhận ra mới thuận lợi tới tòa thành.
Diêu Ngôn thông thạo đường đi, dẫn Y Anh đến phía sau tòa thành được vây xung quanh bằng cây leo xanh ngắt, Diêu Ngôn giơ tay gạt những dây leo qua một bên từ từ hiện ra cánh cửa đá thông vào trong.
-Mau đi thôi. Từ chỗ nãy cô cứ đi theo đường tôi chỉ lên đến phòng cất giữ Huyết Anh Thạch rồi mau chóng lấy trộm chạy khỏi. Tôi sẽ đến nhà lao cứu Tô Mị, khi gặp nguy hiểm cô cứ việc chạy trước.
Diêu Ngôn căn dặn cô sau đó liền gấp gáp chia nhau hành động.
-Diêu Ngôn, cô phải cẩn thận.
Diêu Ngôn khẽ gật đầu nhanh chóng biến mất trong màn đêm.
.
-Y Anh cùng Diêu Ngôn mất tích rồi.
-Cái gì? Bọn họ đi đâu được chứ?
Nếu như không phải Sầm Kỷ Dương đi tìm Y Anh, sẽ không phát hiện ra cô cùng Diêu Ngôn đồng loạt biến mất, biệt uyển này của Uông Tôn sẽ không thể nào giấu được hai cô gái. Huống chi nửa đêm, bọn họ chẳng thể nào chơi trò trốn tìm.
-Có khi nào hai người bọn họ ngủ không được nên đi dạo?
-Không thể nào. Diêu Ngôn không nói, Y Anh là con người, đã quen với giờ giấc của con người, làm sao có thể ngủ không được?
Uông Tôn ngồi trên ghế vuốt bộ lông trắng của Tiểu Tinh trầm ngâm vài giây, Đình Thâm ngồi tựa người trên giường cũng rơi vào suy tư.
Sầm Kỷ Dương có cảm giác chẳng lành, đôi mắt đen tuyền sáng trong đêm bỗng lóe lên: “Không lẽ...”
Đình Thâm cùng Uông Tôn đồng loạt nhìn anh, mày rậm khẽ nhíu chặt làm Đình Thâm chợt nghĩ ra gì đó liền nói:
-Hồi sáng Y Anh rất kì lạ, dường như cô ấy tìm ra cách giúp chúng ta hóa giải lời nguyền kia.
-Có cách nào chứ?
Tiểu Tinh đang nằm trên người Uông Tôn khẽ kêu lên một tiếng lớn, dường như nó đang muốn cho bọn họ biết gì đó. Uông Tôn nhìn nó có chút hoảng hốt: “Không lẽ...”
-Không lẽ gì? Chẳng lẽ còn cách nào khác sao?
-Là Huyết Anh Thạch. Y Anh nhất định đã cùng Diêu Ngôn chạy đến chỗ Mộc Miên lấy trộm Huyết Anh Thạch.
-Cái gì? Huyết Anh Thạch đã mất sức mạnh từ rất lâu rồi. Cho dù có lấy được về cũng vô dụng, mà đi như vậy sẽ rất nguy hiểm.
-Không cần nói nhiều, mau đi tìm bọn họ đừng để họ bị Mộc Miên bắt lấy.
Câu nói vừa nói ra Sầm Kỷ Dương đã theo đó mà chạy ra ngoài biến mất, Đình Thâm cùng Uông Tôn cũng đuổi theo.
...
Y Anh lẻn vào trong tòa thành thành công, theo lời chỉ dẫn của Diêu Ngôn cô không dám đi sai đường, Y Anh đi lên cầu thang, nơi này theo như lời Diêu Ngôn nói rất ít người qua lại là bởi vì cầu thang này chỉ là cầu thang phụ, đa số người làm hay Mộc Miên đều đi bằng cái chính.
-Cái cô gái con người kia thật giỏi nịnh nọt, làm Mộc Miên nữ vương rất vui.
-Đúng vậy, cô ta cũng thật khó hầu hạ. Để tôi xem khi bị hút máu, cô ta sẽ kêu la cầu cứu ra sao!?
Có tiếng người.
Không phải nói rất ít người đi cầu thang này sao?
Y Anh hoảng sợ ngẩng đầu nhìn thấy hai người hầu đang từ trên đi xuống mặt liền tím ngất tái đi vội vàng chạy ngược xuống núp qua một bên.
-Sao từ tối hôm đó tới giờ không nhìn thấy tân thánh nữ nữa, vả lại Tô Mị vì sao bị giam vào ngục tối thế?
-Tôi nghe đâu Tô Mị hãm hại tân thánh nữ nên bị nữ vương trừng phạt.
-Có thật không?
-Thật. Đừng để người nào nghe thấy bằng không sẽ chết đó.
Hai cô hầu lo nói chuyện với nhau không để ý xung quanh đến khi cả hai người đi xuống tầng dưới nữa Y Anh mới thở phào nhìn theo rồi nhanh chân chạy lên trên. Hù dọa cô chết mà, nếu để bọn họ phát hiện Mộc Miên chắc chắn sẽ biết như vậy sẽ phá hỏng cả kế hoạch của cô.
Y Anh chạy thừa sống thiếu chết cuối cùng cũng lên đến tầng năm, Diêu Ngôn nói chỉ cần chạy tới cuối dãy hành lang sẽ nhìn thấy cánh cửa lớn, đó là căn phòng cất giữ Huyết Anh Thạch.
Kia rồi.
Y Anh không suy nghĩ nhiều lao đến cánh cửa lớn, cô mừng rỡ mở cánh cửa ra.
.
Diêu Ngôn trên đường đến ngục tối rất cẩn thận, trong lòng cô đề phòng lại lo lắng, bình thường vệ binh của Mộc Miên tuần tra khắp tòa thành, vì sao hôm nay lại vắng vẻ như vậy?
Diêu Ngôn lẻn đến trước cửa ngục tối, bên trong hắt ánh sáng vàng nhạt ra bên ngoài, có tếng xì xào của vệ binh canh ngục. Cô liền lấy trong túi áo ra một loại sáp, dùng lửa đang cháy trên cây đuốc bên cạnh đồng thời lấy khẩu trang bịt lại.
Sáp cháy bay ra một loại hương thơm, bay vào bên trong ngục làm vệ binh canh giữ ngửi xong đã lim dim ngất đi.
Đây giống như một loại thuốc mê, chỉ là nó là hương thơm.
Diêu Ngôn chạy vào lục tìm chìa khóa trên người tên vệ binh, sau đó đi sâu vào từng phòng giam bằng lồng bạc, cuối cùng cũng tìm được người cần tìm.
-Tô Mị.
Tô Mị khẽ ngẩng đầu khi nhận ra là Diêu Ngôn thì mừng rỡ.
-Diêu Ngôn, sao cô đến đây?
Tô Mị chạy tới do quá vui mừng mà chạm tay vào lồng bạc lặp tức rút tay về.
-Tôi mở khóa cho cô trước đã.
Diêu Ngôn dùng chìa khóa mình cướp được mở khóa cửa ra, Tô Mị nhanh chóng chạy ra ngoài.
-Có chuyện gì để sau rồi nói. Mau trốn khỏi đây trước.
-Được.
Tô Mị gật đầu cùng Diêu Ngôn bỏ chạy nhưng vừa đi được vài bước đã bị người chặn lại.
Mặt cả hai nhanh chóng biến sắc.
.
Bên trong quả thật đều làm từ bạc, chỉ có con đường thẳng nối dài đến một bàn đá bên trên đựng một viên đá hoàn toàn trong suốt không màu được đậy bên trong lồng kính.
“Con xem, có đẹp không?”
“Sau này nó sẽ là của con.”
Đau đầu quá.
Trong đầu cô liên tục xuất hiện hình ảnh chớp nhoáng xẹt qua làm đầu Y Anh đau nhức không thôi. Sao cô không thể nào nhìn rõ những hình ảnh đó!?
Không được, phải lấy Huyết Anh Thạch trước đã.
Y Anh vội vàng chạy đến chỗ Huyết Anh Thạch gỡ chiếc lồng kính lên cầm lấy nó lên nhanh chóng quay đầu chạy ra ngoài.
Vừa bước ra khỏi phòng bạc, bước chân Y Anh đã sựng lại lùi về sau.
-Sao đến đây lại không đến gặp ta, ta có nhiều chuyện muốn nói với cô lắm.
Diêu Ngôn, Tô Mị đều bị Mộc Miên bắt giữ cả rồi.
Y Anh nắm chặt lấy Huyết Anh Thạch trong tay cắn môi nhìn Mộc Miên, bà ta đã đoán trước được mọi việc sao?
-Mau giao lại Huyết Anh Thạch cho ta.
-Không.
Y Anh đem Huyết Anh Thạch giấu sau lưng tay nắm chặt nhất có thể. Đây là cơ hội xóa bỏ ràng buộc giữa ba người bọn họ, cô nhất quyết không bỏ qua.
-Để tôi xem dựa vào cô có thể làm gì!?
Mộc Miên dứt lời ra lệnh cho vệ binh phía sau tiến lên, Y Anh nói sau chỉ là một con người bình thường phía sau đã là đường cùng muốn chạy cũng không có đường chạy.
-Nữ vương, xin bà hãy tha cho cô ấy. Cô ấy không thể chết.-Diêu Ngôn vùng vẫy muốn thoát khỏi hai tên vệ binh đang giữ mình hét lên
-Tha? Cái mạng của tên phản đồ nhà người còn giữ không được lại còn cầu xin ta!?
-Không thể giết cô ấy.
-Nữ vương, tôi thấy sau khi giết Y Anh tiện tay cho hai cô ta chết luôn đi để lại chỉ là mối họa.-Vân Du đứng bên cạnh Mộc Miên đả kích
-Hai cô ta đối với ta còn giá trị. Cứ giết chết Y Anh trước đã.
Nhìn vệ binh đang từng bước tiền tới mình, Y Anh biết rõ đã hết đường lui, khi cận kề cái chết trong lòng cô chỉ nghĩ đến một người.
Sau khi cô chết, trở nên vô tri vô giác, cái xác không hồn, cô sợ sẽ không nhận ra anh nữa, cô sợ sẽ quên đi anh.
-Giết cô ta đi.
Mộc Miên hạ lệnh ánh mắt mãn nguyện vì sắp đạt được mục đích của mình.
Cho dù cô chết đi, linh hồn bị chiếm giữ thì trái tim cô vẫn chỉ hướng về anh.
_Lạch cạch
Tiếng đá Huyết Anh Thạch rơi xuống gạch bóng loáng lăn đi vang lên chói tai tiếp theo đó là tiếng ngã phịch.
Máu.
Máu đỏ từ người Y Anh chảy ra lênh láng trên nền gạch, Y Anh nằm mở mắt trên sàn ở bụng đau đớn vô cùng, giống như đang bước qua ranh giới ở bên kia thế giới phải chịu qua một trận lôi trì.
Mộc Miên hài lòng khi vệ binh dùng vũ khí bạc đâm vào người Y Anh, Vân Du ở bên cạnh nhìn thấy vô cùng thỏa mãn nhếch mép cười nham hiểm.
Bên ngoài cửa sổ ánh trăng lên cao chiếu rọi sáng vào trong, máu đỏ huyết chảy dọc trên nền gạch từ từ thấm vào Huyết Anh Thạch.
_Phịch phịch
Tiếng đánh đấm vang lên, thoắt ẩn thoắt hiện vệ binh vây quanh lần lượt tan thành khói đen.
Sầm Kỷ Dương nhìn thấy cơ thể Y Anh nằm trên sàn gạch thoi thóp, máu không ngừng chảy ra, càng lúc càng nhiều, nhiều đến mức anh là ma cà rồng cũng phải hoảng sợ.
-Y Anh.
Bọn họ chậm rồi. Thật sự đã đến trễ.
Sầm Kỷ Dương chạy đến chỗ Y Anh đỡ cô lên, tay anh có phần run rẩy, anh lo sợ, thật sự lo sợ.
-Em không được chết. Dù thế nào cũng không được phép chết. Cầu xin em.
Lúc trước khi tận mắt chứng kiến ba mẹ mình lần lượt rời xa mình, Sầm Kỷ Dương nghĩ rằng sẽ chẳng còn ai để làm anh sợ hãi họ sẽ rời xa anh mãi mãi nữa. Nhưng mà khi gặp cô, nỗi sợ đó lại bắt đầu xuất hiện, mỗi ngày anh đều sợ.
Đình Thâm xử lí những tên vệ binh còn lại giải thoát cho Diêu Ngôn cùng Tô Mị, còn Uông Tôn tấn công Mộc Miên.
-Kỷ, Kỷ Dương... em, em nghĩ, em sắp không ổn rồi. Xin anh, nếu, nếu em quên đi anh, nếu em không yêu anh nữa, thì anh cũng đừng đau lòng, bởi vì em chưa từng ngừng yêu anh.-Y Anh hơi thở dồn dập, vừa nói xong đã thổ huyết
-Đừng nói như vậy. Anh sẽ không để em xảy ra chuyện gì. Anh sẽ không để em rời xa anh.
Sầm Kỷ Dương gắt gao ôm lấy cơ thể mảnh khảnh yếu ớt của cô, nhìn máu chảy ra một lúc càng nhiều, hơi thở cô yếu đi hẳn, anh bế cô lên đã bị cô ngăn cản.
-Em rất rõ bản thân em. Khi em chết đi, đừng để anh biến thành một kẻ có xác không hồn.
-Không được, đừng nói bậy. Anh sẽ cứu em.
Ánh mắt đỏ ngầu của Sầm Kỷ Dương trong đêm tối càng thêm lạnh lẽo, răng nanh trắng nhọn hoắc lộ ra.
Đình Thâm thoáng nhìn qua thấy Sầm Kỷ Dương há miệng liền sửng sốt hét lên: “Sầm Kỷ Dương, không được, anh bị điên rồi.”
Cùng với tiếng hét của Đình Thâm quyện vào là tiếng hét chói tai của Y Anh. Giữa đêm trăng sáng, mọi người đều sửng sốt khi Sầm Kỷ Dương cắn vào cổ Y Anh trực tiếp biến cô thành ma cà rồng