Cô không phải sẽ bỏ trốn, họ cứ đi theo làm cô rất khó chịu.
-Hai cô không cần theo tôi nữa, phía trước đã là phòng tôi rồi.
-Nữ hoàng căn dặn chúng tôi phải đảm bảo người quay trở về phòng an toàn.
-Uhm, tôi muốn hỏi vì sao giữa Sầm Kỷ Dương với mẹ của anh ấy lại có vẻ... không hòa hợp lắm?
Đây luôn là điều cô thắc mắc trong lòng, tận dụng thời cơ chỉ có hai nữ hầu mới dám hỏi bọn họ.
Hai người họ chốc lát nhìn nhau khó xử, sau vài giây mới dám nhìn cô nói: “Chúng tôi không dám nói bậy.”
Y Anh không nghĩ bọn họ lại nguyên tắc như vậy.
-Đến phòng rồi hai cô đi đi, có chuyện gì tôi sẽ gọi.
-Vâng, người nghỉ ngơi ạ.
Cô mở cửa đi vào phòng đóng cửa lại, giữa Sầm Kỷ Dương và mẹ anh ấy dường như không giống với mẹ con, tựa như hai người xa lạ còn không ngừng khiêu khích nhau.
Ma cà rồng hoàng gia ai nấy đều rất quan tâm đến cô, buông lời xu nịnh, giả vờ tốt bụng nhưng mà cô cảm nhận rất rõ ràng họ không phải thật lòng chỉ vì cô là thánh nữ.
Y Anh đi đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài trời ngắm ánh trăng tròn đã lên cao.
Không biết là tại cô nghĩ nhiều hay thật sự mối quan hệ giữa Sầm Kỷ Dương và Tô Mị không được rõ ràng.
Lúc bọn người kia nửa đùa nửa thật nói với hai người họ, cô cảm nhận rõ rệt tim mình đập mạnh.
Gì cũng được, chỉ mong cô không phải kẻ chen vào tình cảm của người khác.
Sau bữa tối, Sầm Kỷ Dương cũng chưa gặp cô, nói chuyện với cô dù một lần, sự xa lạ này làm cô thấy rất khó chịu.
Vốn định thay đồ lên giường ngủ ánh mắt lơ đễnh của cô trông thấy phía dưới vườn có bóng đen rất giống với người áo đen năm lần bảy lượt tìm cách giết cô.
Vì sao anh ta lại có thể ở đây? Nơi này một ma cà rồng bình thường làm sao đến được?
-Không lẽ anh ta là mà cà rồng quý tộc?
Y Anh tò mò thêm vội vàng quay người chạy ra ngoài để xem rốt cục anh ta là ai.
.
Đình Thâm đứng dưới khuôn viên rộng lớn, anh vội vã rời đi trong đêm bởi vì anh sợ sáng mai sẽ chạm mặt Y Anh. Anh không biết vì sao, chỉ là vẫn chưa muốn cô biết việc anh là ma cà rồng.
Sầm Kỷ Dương đã đứng chặn trước mặt Đình Thâm, mỉm cười tà mị.
-Cậu đi vội thế?
-Đừng tưởng tôi không biết bữa cơm đó là do anh sắp đặt.-Đình Thâm hừ nhạt
-Vậy mà cậu lại phụ lòng tôi. Cậu ghét bữa ăn hay không muốn chạm mặt Y Anh?
Đình Thâm đánh ánh mắt băng lãnh sang Sầm Kỷ Dương, môi mỏng nhếch lên: “Nếu để cô ta biết chẳng phải kế hoạch của tôi sẽ thất bại sao?”
-E là không phải sợ thất bại, cậu sợ cái khác.
Hàm ý của Sầm Kỷ Dương làm Đình Thâm không khỏi nhíu mày.
Sầm Kỷ Dương môi càng cong thêm nhìn phía sau Đình Thâm.
-Cô ấy, phía sau cậu.
Đình Thâm có chút giật mình quay người nhìn Y Anh đang chạy về phía này.
Y Anh nhìn người áo đen thần bí thở hồng hộc sau vài giây giơ tay lên hỏi anh ta: “Anh là ai?”
Im lặng.
-Kỷ Dương, có phải lấy lại hồi ức anh biết anh ta đúng không?-cô hỏi đến Sầm Kỷ Dương
Sầm Kỷ Dương cười một mực lạnh lẽo nhìn nam nhân áo đen đang im lặng trầm ổn kia, ánh mắt sáng lên tinh anh lách người khi Đình Thâm bất ngờ tấn công đánh về phía anh.
Đột nhiên người áo đen ra tay làm cô không khỏi sửng sốt.
Sầm Kỷ Dương cùng Đình Thâm đánh nhau chính là giống như tự Tôn Ngô Không đánh mình. Bọn họ trước nay rất ít ra tay với nhau nhưng mỗi lần đánh đều như trời sắp sập đến nơi.
Trong thế giới ma cà rồng không một ai không biết sức mạnh của hai người bọn họ lớn như thế nào, không ai có thể làm đối thủ của họ trừ bọn họ ra.
-Đình Thâm, cậu nghĩ cậu giấu được bao lâu? Tôi nhất định để Y Anh nhìn rõ mặt của cậu.
Sầm Kỷ Dương giơ tay hướng tới áo choàng Đình Thâm đang khoác bị Đình Thâm phát hiện kịp thời tránh đi sau đó dùng chân hướng tới nhân cơ hội Sầm Kỷ Dương lùi ra sau né đi Đình Thâm đã nhanh như chớp bay tới chỗ Y Anh giơ tay với bộ móng vuốt dài sắc nhọn bóp lấy cổ cô.
Sầm Kỷ Dương nhất thời không thể ra tay.
Đình Thâm nhìn gương mặt nhỏ nhắn của cô, ánh mắt cô đang nhìn chăm chăm anh giống như muốn nhìn rõ anh là ai.
Anh quay đầu ánh mắt đỏ thẫm lạnh lùng nhìn Sầm Kỷ Dương đang đứng im đằng kia.
Nếu không vì an toàn của cô, Sầm Kỷ Dương nhất định không đứng yên nhìn thế này.
Y Anh đầu óc hơi mơ hồ ở ngực truyền lên đỉnh đầu một trận đau, người áo đen đã buông tay vốn nghĩ anh ta sẽ thả mình ra không ngờ một chưởng đánh vào ngực cô làm cô văng ra sau.
Cô choáng váng rơi trên không trung, cơ hồ đang bị đánh xuống mười tám tầng địa ngục.
Nhanh sau đó cả người rơi vào vòng tay rắn chắn của ai đó.
Y Anh nhìn người trước mặt, ánh mắt mơ màng sau một hồi mới nhìn rõ mặt.
Người này nếu tính theo người thường thì khoảng ba mươi, đôi mày rậm cương nghị, đặc biệt là ánh mắt màu hổ phách kết hợp với ngũ quan như được chạm khắc tỉ mỉ quả là một nam nhân anh tuấn, phong lãng nhưng chững chạc.
-Chú.
Tiếng gọi của Sầm Kỷ Dương làm cô sực tỉnh táo vội vàng rời khỏi người của anh ta.
Cô cảm nhận rất rõ sự luyến tiếc trong đôi mắt cùng vòng tay của anh ta.
Không hiểu sao cô luôn cảm nhận được sự dịu dàng, đau đớn trong ánh mắt của người này khi nhìn cô.
-Đây là chú của tôi, Uông Tôn.
-Chào chú.-cô hơi gập người nói
-Cô tên gì vậy?
-Cháu tên Y Anh.
Cô thấy Uông Tôn lẩm bẩm tên mình, sau đó lại hỏi: “Cô họ gì?”
-Cháu, không có.
Viện trưởng từng đặt họ cho cô nhưng cô không muốn, bởi vì cô muốn sau này biết ba mình là ai sẽ lấy họ của ông.
-Cô ấy là tân thánh nữ.
-Là tân thánh nữ sao?
Uông Tôn vẫn nhìn chằm chằm cô làm cô có chút ngượng chỉ biết cúi thấp đầu.
-Chú, sao chú lại ở đây?
-Lúc nãy đến trễ bữa ăn, vừa định về thì phát hiện Tiểu Tinh nhà ta đi lung tung biến mất, ta vẫn đang tìm nó.
Tiểu Tinh, có lẽ là con gái của Uông Tôn.
-Cô bé chắc không đi ra khỏi nơi rộng lớn thế này đâu.
Không hiểu sao cô vừa nói xong lại nhận được ánh mắt kì lạ từ Sầm Kỷ Dương và Uông Tôn.
Uông Tôn che miệng phì cười làm cô hơi ngại gãi gãi đầu nhón chân lên hỏi nhỏ Sầm Kỷ Dương.
-Tôi nói gì sai sao?
-Tiểu Tinh là con mèo của chú ấy. Nó lại là con đực. Nếu nói phải nói là cậu bé.
Ách, cô làm sao biết một con mèo lại có cái tên này.
-Cháu xin lỗi, cháu không biết nó là con mèo lại còn là giống đực. Chắc nó nghe cháu gọi cô bé sẽ không buồn đâu.
Uông Tôn bị lời nói của cô chọc cười.
Sầm Kỷ Dương ở bên thấy mất mặt thay cô liền viện cớ lôi cô đi.
-Đã trễ rồi cháu phải đưa cô ấy về phòng. Tiểu Tinh là giống mèo có linh tính, chú đừng lo quá.
-Ừ.
Uông Tôn gật đầu lại lên tiếng làm bước chân bọn họ dừng lại: “Y Anh, cháu rất đẹp.”
Hả?
Y Anh nghe qua còn tưởng mình nghe nhầm cười ngượng ngùng nói tiếng cảm ơn với Uông Tôn.
-Chú thật là cô ấy đẹp chỗ nào chứ?
Sầm Kỷ Dương nói làm cô không khỏi nổi giận nhìn anh cau có, Sầm Kỷ Dương cười một mực xán lạn đưa tay câu cổ cô.
-Về phòng thôi trư đầu ngốc.
-Này, rõ ràng tôi xinh mà. Khen tôi đi chứ.
-Cô tự nhận ngốc tôi sẽ khen cô.
-Không được. Có ai tự nhận mình ngốc hả?
-Đúng rồi, có ai lại khen người vốn không xinh đâu chứ?
-...
-Đi thôi.
Đến khi giọng cười nói của hai người họ mất dần trong đêm tối chỉ còn một mình Uông Tôn cô đơn cùng với ánh trăng.
-Meo meo.
Tiếng mèo vang lên, dưới chân Uông Tôn là một chú mèo lông trắng tinh đang cọ đầu vào chân anh.
Anh cúi người ngồi xuống bế nó đứng lên, ẵm nó trên tay ông vuốt bộ lông mềm mại của nó.
-Mày thấy cô ấy mới chạy ra đây đúng không?
-Meo.
Chú mèo khẽ kêu lên một tiếng như ngầm đồng ý sau đó thoải mái nhắm mắt để chủ nhân vuốt ve mình.
-Tiểu Tinh, cô ấy đang ở ngay bên cạnh ta. Cô ấy quay về rồi.
Tiểu Tinh ngoan ngoãn để Uông Tôn vuốt lông nó dáng vẻ rất biết hưởng thụ chỉ nghe anh nói.
Cuối cùng, người cũng quay lại.