-Y Anh, thầy Giang kêu mình đưa cái này cho cậu và Kỷ Dương.-Vân Du cầm theo hai tờ giấy ghi rõ thời gian và nơi cô và anh sẽ làm lao động đưa cho cô
Y Anh cầm lấy giữ một tờ, tờ kia chỉ dám chòm lên đặt nhẹ nhàng lên bàn anh.
Hôm nay sau giờ học phải quét rác phía sau trường.
Lúc này Đình Thâm vào lớp, cô rõ ràng thấy ánh mắt Đình Thâm và Sầm Kỷ Dương giao nhau còn nhìn chằm chằm, nhất là Sầm Kỷ Dương, anh làm ngay cả cô cũng thấy xung quanh anh tỏa ra toàn hàn khí.
Sát khí rất cao!
Đình Thâm có vẻ khó hòa nhập, cô không biết vì sao mình lại dùng từ khó hòa nhập với một người có nụ cười ấm áp đặc biệt cho người ta cảm giác dễ chịu khi nhìn thấy.
Đình Thâm đối với những học viên khác không cười không nói cứ như người xa lạ chạm mặt nhau rồi thôi. Y Anh cũng có chú ý thấy anh lạnh lùng với tất cả học viên khác trừ cô.
Phải, trừ cô!!!
-Y Anh, trả cậu.
Cô giật mình khi nghe giọng Đình Thâm cúi đầu nhìn bịch khăn giấy giống loại cô đang sử dụng còn nguyên vẹn trên tay anh.
-Cậu mua bịch mới trả mình ư?
-Phải.
-Không cần khách sáo như vậy chỉ là bịch khăn giấy thôi mà.
-Mình trước nay không thích nợ ai gì cả, bịch khăn giấy này mình trả cậu.
Đình Thâm vừa nói vừa chòm qua bàn cô để lên bàn.
-Ừ, mà vết thương hồi phục cũng nhanh thật mới một đêm đã không thấy đâu nữa.
Cô nhìn khuôn mặt không còn sót lại dấu vết của cuộc ẩu đả hôm qua nói.
-À nhà mình có phương pháp cổ truyền trị những vết thương ngoài da, khi sử dụng ngủ một đêm sẽ hết ngay.
-Thần kì vậy sao?
Ai kia ngồi phía trên nghe thấy thì nhếch môi cười.
Tiết học đầu tiên diễn ra trong im lặng bởi vì lúc này là giờ của thầy Giang, trong khi cả lớp đang tập trung nghe giảng bài thì có duy nhất hai người nằm gục trên bàn ngủ.
Người đầu tiên đương nhiên là Sầm Kỷ Dương, còn người thừ hai chính là Đình Thâm.
Hai người này thật giống nhau ở điểm này mà.
Thầy Giang đi xuống nhìn thấy cả hai anh đều nằm ngủ liền đến chỗ Sầm Kỷ Dương trước cuộn cuốn sách lại đánh lên đầu anh.
Người khác trông thấy rất đau nhưng với Sầm Kỷ Dương chỉ là cái gãi đầu bình thường.
Anh từ từ ngồi dậy vuốt tóc mình nhìn thầy chủ nhiệm.
-Lên bảng làm bài số 3 trong sách.
Sau đó thầy đi đến bàn của Đình Thâm.
Sầm Kỷ Dương quay xuống cầm lấy sách cô rồi đưa sách của mình đổi lấy đi lên bảng.
Cô nhìn anh lên bảng rồi nhìn quyển sách của mình vẫn chưa lật ra trang nào đành giở ra trang đang học.
Đình Thâm cũng bị đánh lên đẩu một cái chỉ khẽ xoa đầu.
-Làm bài số 4. Nhanh lên.
Đình Thâm cùng Sầm Kỷ Dương lên bảng, Y Anh không ngừng dõi theo từng hành động của hai anh không dám chớp mắt.
Bài 3 và 4 đều là hai bài có độ khó đòi hỏi phải suy nghĩ cùng tìm cách giải ra, ngay cả cô và Vân Du khi giải phải mất mấy phút động não mới tìm được cách giải. Không ngờ là hai vừa lên bảng đã rất nhanh giải ra ghi lên bảng, từng bước một rõ ràng không có cách nào bắt lỗi.
Sầm Kỷ Dương không nói mà ngay cả Đình Thâm cũng tài giỏi như vậy.
Không chỉ cô mà cả lớp đều đơ khi thấy chưa được ba phút hai anh đã làm xong quay về chỗ, vừa đẹp trai vừa học giỏi, nữ sinh điêu đứng cũng đúng.
-Đúng rồi, em nào chưa làm ra thì nhìn theo giải vào tập.-thầy Giang gật gù xem đáp án nói
Sầm Kỷ Dương giữ sách cô không trả phát hiện ra ở một trang sơ ý gió thổi lật đến có hình vẽ bậy cô vẽ vào.
Anh sẽ không để ý nếu không nhìn thấy tên của mình bên trên.
Ở một chỗ trống của trang sách là hình vẽ cậu bé trai với cặp sừng nhọn, răng nanh móng vuốt dài, đôi mắt thì dùng viết đỏ vẽ nổi bật lên xung quanh là hào quang chiếu sáng.
“Sầm Kỷ Dương.”
“Quỷ hút máu vô sĩ nhất.”
“Tôi nhất định bắt anh kêu tiếng mèo con.”
Anh có chút buồn cười nghĩ đến lúc cô vẽ những thứ này vào tập chắc chắn rất tức giận, nghĩ đoạn anh cầm viết cúi đầu vẽ thêm vào trong.
Một lúc sau hoàn thành tác phẩm, anh gấp sách lại với tay đưa ra sau trả cho cô.
Y Anh cầm lấy đồng thời cầm sách anh trả lại.
Cô còn nghĩ anh giận mình, nửa câu không dám mở lời còn anh thì không muốn nhìn mặt cô.
Giờ giải lao Y Anh một mình xuống căn tin mua nước uống, đứng trước tủ đông lạnh cũng không biết nên lấy loại nào thì có ngoài đã giơ tay mở cửa tủ lấy ra một chai nước suối.
Đình Thâm đặt vào tay cô nói: “Nếu có quá nhiều lựa chọn thì hãy chọn thứ đơn giản nhất, không cần phải suy nghĩ phức tạp, thứ đơn giản chính là thứ gần gũi với cậu từ trước đến nay.”
-Cảm ơn cậu.
Nước suối cũng vừa vặn là thứ cô đang nghĩ đến, cầm tiền để vào hộp kính bên cạnh sau đó cùng Đình Thâm rời khỏi.
Nữ sinh đều bị vẻ ngoài tuấn lãng ôn nhu lại lạnh lùng của Đình Thâm mà cuốn hút, vừa ra khỏi căn tin thì đã rất nhiều nữ sinh vây lấy làm cô bị đẩy ra ngoài.
Nhìn bọn họ cứ nhoi nhoi lên vây quanh anh, cô chỉ thầm cười khổ thay anh sau đó đưa tay chỉ chỉ ám hiệu cô quay về lớp trước.
Y Anh vừa đi khỏi căn tin một đoạn thì Đình Thâm đã xuất hiện bên cạnh, cô hiếu kì nhìn phía sau không thấy đám người lúc nãy thì ngước lên hỏi anh.
-Làm sao cậu dễ dàng thoát ra như vậy?
-Tôi có cách. Cũng chẳng khó khăn gì, dễ ợt ấy mà.-anh nhún vai thản nhiên đáp
-Xem như cậu tài giỏi, Đình Thâm cậu không để ý chuyện hôm qua thật chứ?
-Việc liên quan đến Sầm Kỷ Dương phải không?
Thấy cô gật đầu, anh chỉ trả lời ngắn gọn: “Bình thường. Nhưng sao cậu quan tâm cậu ta thế?”
-Cái đó, thật ra cậu ấy là người tốt, bề ngoài có vẻ khó gần sắc mặt lúc nào cũng lạnh lùng còn hầm hầm hừ hừ nhưng tâm địa cậu ấy vô cùng tốt. Tôi làm bạn với cậu ấy cảm thấy rất an toàn và thoải mái.
-Vậy sao?-khóe môi Đình Thâm khẽ nâng lên
-Ừ, cậu ấy không phải tùy tiện đánh người, vì cậu ấy tưởng cậu gây hại cho tôi thôi.
Vẻ mặt tà mị của anh biến mất sau khi cô quay qua, khuôn mặt tuấn duật rực rỡ dưới ánh nắng đặc biệt chói mắt.
-Cậu có vẻ thích cậu ta?
-Làm gì có, tôi ấy hả, vì nợ tiền cậu ta thôi.
-...
-Không tin sao? Tôi nợ cậu ta tiền nhà, tiền ăn, tiền uống còn tiền học phí, cậu nói xem làm sao không quan tâm chuyện cậu ta được?
Là ai bảo cô cứu anh rồi còn vì ba tháng tiền nhà chưa trả phải thỏa hiệp giúp anh tìm kí ức sau đó còn dọn nhà ăn ở đều là anh lo cả chi phí học anh cũng cho cô mượn trước trả sau.
Cái này cô không biết có được gọi là may mắn không trong khi bản thân hết lần này đến lần khác bị anh trêu chọc.
-Cậu vì sao tin tưởng tôi mặc kệ lời Sầm Kỷ Dương nói?
Nếu cô đã tin tưởng Sầm Kỷ Dương vì sao lại mặc kệ lời anh ta nói?
-Không phải tôi tin tưởng cậu mà mặc kệ cậu ấy, thật ra trên đời này có một số việc không thể biết rõ được, bây giờ tôi xem cậu là bạn tôi, có thể sau này vẫn là bạn tôi còn hơn ngay hiện tại và cả sau này tôi mất đi một người bạn. Việc sau này thế nào thì cứ đợi đến đó.
Cô đang nói thì dừng chân quay qua nhìn anh.
-Cậu xem, trái tim ai cũng ấm áp cả, chai nước này dù lúc đầu lạnh cũng dần ấm lại thôi, bởi vì ai cũng có một phần ấm áp trong tim nên chẳng ai là xấu xa cả, vì sao không cho họ cơ hội ở bên ta?
Y Anh vừa nói vừa đặt tay lên ngực của anh không ngờ vừa chạm vào vị trí trái tim thì trong đầu mạnh mẽ khơi dậy một số hình ảnh làm đầu cô choáng váng.
Mà Đình Thâm cũng bị ảnh hưởng tim đập mạnh cả người có chút bất lực.
Vì sao? Đây là tác dụng của Thủy Huyết trong người cô sao? Là do Sầm Kỷ Dương đã chiếm hữu trước mà anh lại uống máu của cô nên những hành động lời nói của cô đều ảnh hưởng đến anh sao?
Không được, cô là mối đe dọa của anh. Cô có thể giết chết anh, có thể làm trái tim anh thay đổi.
Đình Thâm gạt tay cô ra, Y Anh cảm thấy đầu vô cùng nhức, những hình ảnh mờ ảo cứ lảng vảng trong đầu cô.
“Huyết Anh Thạch, Huyết Anh Thạch.”
Huyết Anh Thạch là cái gì? Ba chữ đó cứ vô thức lặp đi lặp lại trong đầu cô, Y Anh chỉ biết bản thân cứ như người bị sốt rất cao, miên mang trong cơn vô thức đầu óc cũng nhức nhối khó chịu.
Ngay sau đó đột nhiên cả người bị ai đó kéo vào lòng, chỉ bất lực mà dựa vào khuôn ngực rắn chắc, cảm giác an toàn bình an vô cùng.