-Vẫn chưa đi?
-Em, em muốn xem thử anh đã khỏe hẳn chưa?
-Tôi nghĩ cô nên trở về phòng mình đi.
-Anh không thể cảm động được một chút nào sao?-Tô Mị chua xót hỏi
-Cô biết tôi mà, đừng lãng phí thời gian với tôi nữa.
-Tại sao anh có thể đối tốt với một cô gái xa lạ mà với em anh có thể tàn nhẫn đến vậy? Cô ấy chẳng qua là một ma cà rồng bình thường...
-Bởi vì cô ấy là cô ấy, cô là cô. Vốn dĩ đã khác xa nhau rồi.-Đình Thâm lạnh lùng cắt ngang lời cô
-Cô ấy chỉ là một huyết nô mà thôi.-Tô Mị gào thét ủy khuất mà rơi lệ
Tại sao suốt mấy trăm năm qua, cô dù có làm gì cũng không làm anh cảm đo5ng được chút nào kia chứ?
-Dù là thế nào, cô cũng không nằm trong lựa chọn của tôi.
-Anh độc ác lắm.
Tô Mị rơi vào tuyệt vọng bỏ chạy ra ngoài.
Đình Thâm vẫn duy trì bộ dạng lãnh khốc không thèm nhìn theo hay đuổi theo.
Tô Mị chạy xuống khuôn viên đến đài phun nước bất lực ngồi bệt xuống đất úp mặt lên thành đài phun nước khóc.
Tiếng khóc nức nở giữa đêm khuya làm con người ta không khỏi đau lòng.
-Anh đưa tôi đi đâu.
-Buông tôi ra.
Tiếng la hét vang lên áp chế cả không gian, Tô Mị ngẩng đầu trước mặt nhìn thấy đôi nam nữ.
Sầm Kỷ Dương lôi Y Anh đến giữa khuôn viên thì bị cô giật tay lại. Y Anh quay người định bỏ đi thì bị Sầm Kỷ Dương kéo quay ngược lại ép cô vào lòng mình.
-Tôi không phải đã nói rồi sao? Cô không được phép ở bên cạnh Đình Thâm.
-Anh, anh thích tôi sao?
-Không. Là chiếm hữu. Tôi đã nói cô là của tôi.
Y Anh mím môi giùng giằng muốn thoát khỏi lại càng bị anh siết chặt vào người hơn.
-Sao hôm qua cô lại khóc? Đình Thâm hút máu cô, cô khóc ư?
-Không. Không phải. Tôi còn muốn anh ấy hút máu mình nữa kìa. Anh, thả tôi ra.
-Cô cam tâm trở thành huyết nô của cậu ta sao?
Tay cô bị anh giữ chặt ửng đỏ cả lên, Y Anh đau quá tức giận nói:
-Phải. Chỉ anh ấy mới có thể hút máu tôi. Chỉ anh ấy.
-Vậy ư? Được.
Nói xong Sầm Kỷ Dương nở nụ cười tà mị trong tích tắc biến thành bộ dạng ma cà rồng, đôi mắt đỏ lạnh lùng nhìn cô.
-Anh, anh... không được. Anh không được hút máu tôi.
-Trở thành huyết nô của tôi làm cô chán ghét vậy sao?
-Đúng vậy. Anh không phải là Đình Thâm. Anh không được hút máu tôi.
Sầm Kỷ Dương đưa tay bóp cằm cô, Y Anh đau đớn rên lên một tiếng đôi mắt căm phẫn nhìn anh.
Không được, Sầm Kỷ Dương không được hút máu cô, bằng không mọi kế hoạch của cô sẽ tan biến mất.
-Cô đang toan tính điều gì?
-Người giúp tôi chỉ có Đình Thâm, không phải anh.
-Tôi đã nhìn nhầm cô rồi. Cô cũng là loại người đầy mưu mô mà thôi. Cút đi.
Anh hất tay làm Y Anh té ngã sang một bên, đôi mắt anh đầy khinh bỉ nhìn cô.
Y Anh nhìn anh thái độ bình thản đến đáng sợ, dường như đôi mắt cô đã bị dã tâm đầy gian ác chiếm lấy.
Sầm Kỷ Dương nhìn thấy chỉ còn khinh bỉ cùng chán ghét, anh đã nhìn lầm cô.
-Chúc cô sớm đạt được mục đích.
Nói xong anh lãnh khốc quay người bỏ đi.
Y Anh nhìn anh bỏ đi lúc này mới đứng dậy phủi đi đất cát trên người xuống, khi này phía sau lưng cô đột nhiên phát ra giọng nói lạnh lẽo.
-Vì sao cô phải bám lấy Đình Thâm không buông?
Y Anh giật mình quay người ra sau nhìn thấy Tô Mị thì có chút nhoẻn môi cười nói: “Phải nói là anh ấy không buông tôi đấy chứ?”
-Cô rốt cục là ai? Cô muốn gì ở anh ấy?
-Cô không cần biết. Tôi thấy cô không yêu anh ta được nên mới nổi giận với tôi như thế.
Tô Mị siết chặt tay vừa ngẩng đầu đôi mắt đỏ như máu không chút chần chừ giơ bàn tay với bộ móng vuốt đen dài sắc nhọn hướng tới bóp cổ Y Anh.
Y Anh kinh hoàng lùi về sau bị Tô Mị bóp lấy cổ, Tô Mị lạnh lẽo nhìn cô ta: “Tôi có thể giết chết cô bất cứ lúc nào, cho nên cô đừng khiêu khích tôi.”
-Cô không giết tôi đâu. Nếu cô giết tôi, Đình Thâm sẽ nổi giận cho xem.
-Cô tin mình quan trọng thế sao? Anh ấy có rất nhiều huyết nô, cũng chưa từng xem trọng ai. Cô sẽ giống bọn họ thôi, sớm muộn cũng bị anh ấy quẳng đi.
-Tô Mị, cô sai rồi. Dù tôi có bị quẳng đi thì ngay lúc này tôi so với cô, anh ấy xem trọng tôi hơn.
Nói xong Y Anh đột nhiên nghiêng đầu chỉ để lại nụ cười đầy quỷ quyệt trước mặt Tô Mị, sau đó chỉ nghe tiếng la của cô, Tô Mị hoàn toàn sững người khi thấy Y Anh đưa cổ mình để móng tay của Tô Mị cào vào cổ cô.
Ba vết cào bắt đầu chảy máu, Tô Mị còn chưa kịp phản ứng thì bị một lực làm té ngã ngay sau đó một thân hình màu đen xẹt qua trước mắt Tô Mị.
Tô Mị ngẩng đầu đã thấy Đình Thâm đang đỡ lấy người Y Anh, khi nhìn thấy vết thương trên cổ cô, anh đưa đôi mắt băng lãnh nhìn Tô Mị.
-Thâm, em…
-Đình Thâm, tôi đau quá, cô ấy muốn giết tôi.
Tô Mị còn chưa kịp nói đã bị Y Anh chặn ngang, Y Anh làm ra bộ dạng yếu ớt dựa vào người anh.
-Không có, anh đừng nghe lời cô ta nói bậy.
-Tôi chỉ tin vào những gì tôi thấy.
Y Anh trưng ra bộ mặt tủi thân, ánh mắt hoảng loạn nói: “Cô ấy nói tôi không được ở cạnh anh. Tôi thấy, tôi không nên ở đây thêm.”
-Tôi không cho phép đừng nghĩ ai có thể đuổi cô đi. Nếu cô còn muốn ở yên trong tòa thành này, cô tốt nhất nên an phận một chút.
Anh lạnh lùng là thế, tàn nhẫn là thế. Từng câu từng chữ như đâm vào tim Tô Mị, Tô Mị không cãi cố cũng không giải thích vì căn bản cô không thể nào nói cho anh hiểu cô gái đứng bên cạnh anh thủ đoạn ghê gớm thế nào. Cô ta không hề đơn giản như anh nghĩ.
Đình Thâm đưa Y Anh đi để lại Tô Mị ngồi bệt trên đất nước mắt bắt đầu rơi, cô yêu anh nhiều đến thế, tình yêu cô dành cho anh ngày càng nhiều, nhiều đến mức cô đã xem anh là hơi thở, là nhịp tim của mình nhưng mà lại không thể làm anh hồi tâm đổi ý hay rung động dù chỉ một lần.
Yêu đơn phương anh, cô biết sẽ nhận rất nhiều đau khổ. Nhưng mà biết làm sao được khi cô càng nhìn thấy anh, cô lại yêu anh nhiều hơn.
Y Anh ngồi trên giường phòng của mình, Đình Thâm nhìn vết thương đang chảy máu của cô không nói lời nào.
-Anh, không hút sao?
Anh nhìn cô gái vừa mở miệng hỏi mình, sau đó chỉ vén tóc qua để lộ chiếc cổ trắng ngần nổi bật là màu đỏ của máu như một đóa hoa bỉ ngạn đang nở rộ.
Nhưng mà trong lòng anh lại không muốn uống máu của cô, anh chỉ thấy... thật tanh.
Anh không phủ nhận anh rất thất vọng, mùi máu của cô lại không như anh mong muốn.
-Cô đã hoảng sợ không ít rồi. Nghỉ ngơi đi. Tôi đã kêu người đến giúp cô băng bó vết thương, họ sẽ đến ngay.
Đình Thâm nói xong lạnh lẽo quay người rời khỏi không nói bất kì lời nào.
Y Anh ngồi trên giường tái mặt, căm tức đập tay lên giường nổi giận.
Diêu Ngôn đứng ngoài cửa nhìn Y Anh, môi cô hơi nâng lên. Y Anh trông thấy mặt mày càng thêm tối sầm, tức giận quát: "Cô lại đến đây làm gì?"
-Xem cô đang toan tính chuyện gì? Cô vu oan cho Tô Mị?
-Tôi không có hứng thú nói chuyện với cô.
-Chuyện khi nãy tôi chứng kiến cả rồi. Nếu tôi nói cho Đình Thâm biết, không biết cô sẽ thế nào?
-Cô muốn sao?
-Tôi chỉ muốn nhắc nhở cô nên an phận, cô chẳng là gì trong tòa thành này cả. Đã hiểu chưa?
Diêu Ngôn lạnh lùng buông lời cảnh cáo, lúc này nữ hầu đem thuốc đến theo lời căn dặn của Đình Thâm đến băng bó vết thương cho Y Anh.
-Chăm sóc cô ấy tốt một chút, không thôi hoàng tử Đình Thâm sẽ nổi giận đấy.
Nói xong Diêu Ngôn đã ngoảnh mặt bỏ đi.
Y Anh mặt đỏ bừng tức giận nghiến răng tay siết chặt liền trút giận lên nữ hầu hất đổ cả khay thuốc cô ta đang bưng.
-Cút hết đi.
Ánh mắt Y Anh trở nên đáng sợ hơn bao giờ hết, chuyện hôm nay, cô sẽ ghi nhớ.
Anh ấy không yêu cô.
Ý thức của cô gái mơ hồ, trước mắt nhòe đi không ít, mọi thứ đều mờ ảo không nhìn rõ được. Nhưng cho dù thế nào, trong đầu cô vẫn chỉ nghĩ đến một người.
Sáng sớm hôm sau, trên bàn ăn chỉ có Đình Thâm cùng Y Anh, khi người làm vừa đặt thức ăn lên bàn, mày Y Anh rõ ràng chau lại dù chỉ thoáng qua một giây nhưng vẫn lọt vào mắt của Đình Thâm.
Sau đó chỉ thấy trên môi cô hiện lên nụ cười đẹp đẽ, cầm lấy ly máu uống một ngụm.
Vẻ mặt vẫn bình thản như vậy.
-Uống nhiều một chút sẽ tốt cho việc phục hồi vết thương của cô.
-Ừ tôi biết rồi.-cô nở nụ cười ngọt ngào ngoan ngoãn uống nốt phần còn lại của ly máu kia
-Cùng huyết nô ăn chung bàn, từ bao giờ cậu xem bọn họ cùng đẳng cấp với chúng ta thế?-Sầm Kỷ Dương chỉ đi ngang qua giống như chẳng thèm quan tâm nói
-Đó là việc của tôi.
-Tôi cũng không quản, nhưng mà đưa cô ta lên cao quá, cậu nên cẩn thận thì hơn.
Lời nói anh ẩn chứa đầy hàm ý mà ánh mắt cũng không ngừng nhìn cô khiến cô chột dạ chỉ có thể im lặng mím môi không thể đáp trả.
Đình Thâm dửng dưng nghe lại không nói lời nào, bên môi anh vẫn duy trì nụ cười lạnh lùng.
-Cô ấy sẽ không có gan đó, bằng không, cô ấy sẽ sống rất đau khổ.
Y Anh bất giác hoảng sợ mặt cũng tái nhợt, thật đáng sợ. Con người Đình Thâm thay đổi còn nhanh hơn chớp mắt, có thể tàn nhẫn cũng có thể dịu dàng. Khi nãy còn đối xử tốt với cô, nhưng quay đi có thể giết cô trong vô hình.
-Tôi, tôi sẽ không phản bội anh.
-Đúng đó, cô ta không phản bội anh, nhưng tham vọng thì không.
-Sầm Kỷ Dương, anh…
Sầm Kỷ Dương ung dung sải bước đi chỉ để lại giọng cười vang khiến Y Anh mặt không còn chút máu sau đó liền nhìn đến Đình Thâm không ngừng giải thích.
-Anh đừng nghe anh ta nói, anh ta đang ly gián chúng ta.
-Sao cô phải hoảng loạn? Tôi có nói tin lời anh ta sao?
Biết bản thân đã quá lố khi như kẻ có tật giật mình, Y Anh lúc này mới tĩnh tâm trở lại.
-Mau ăn đi.
-Ừ.
Y Anh cúi đầu ăn bữa sáng còn dở dang, môi mím chặt hận không thể khi nãy làm Sầm Kỷ Dương im miệng.
Anh ta rốt cục có ý gì? Sao cứ gây khó dễ cho cô?
-Một lát cô cứ ngoan ngoãn ở trong phòng, tôi đi một lát rồi sẽ về.
-Tôi biết rồi.
Y Anh gật đầu nghe theo lời anh căn dặn.
Căn phòng tráng lệ, tối tăm và lạnh lẽo.
Cánh cửa lớn được hai nữ hầu mở ra, một cô gái bước vào, không e dè sợ hãi ngược lại còn rất ung dung khoáng đạt dường như rất vui.
Mộc Miên ngã người nằm trên chiếc ghế sô pha hoàng gia dài, một tay chống ở đầu nhìn cô gái trước mặt.
-Nữ vương.
Y Anh gọi một tiếng, đồng thời nở nụ cười.
Mộc Miên ra hiệu cho tất cả nữ hầu lui xuống đóng cửa lại, trong phòng chỉ còn hai người.
-Thế nào?
-Nữ vương, hôm qua đáng lẽ có thể Đình Thâm đã hút máu tôi nhưng lại thất bại. Còn có Sầm Kỷ Dương, anh ta muốn hút máu tôi nhưng bị tôi cự tuyệt, tôi thấy Sầm Kỷ Dương vô cùng xem trọng tôi.
-Ta luôn cảm nhận được cô gái này rất đặc biệt với cả hai, cô nói xem, có phải nên đến lúc cô trả ơn ta rồi không?
-Ý người là…
Mộc Miên lộ ra nụ cười thâm hiểm cùng đôi mắt độc ác nhìn Y Anh.
...
Sau nửa ngày, mặt trời lên cao đỉnh đầu, cái nắng dịu nhẹ ở đây luôn làm người ta thấy thoải mái, Y Anh vừa nghe bên ngoài có tiếng xì xào đã lặp tức chạy xuống giường ra ngoài coi thử.
Lúc cô vừa mở cửa, đúng lúc Đình Thâm đang đi tới, cô lặp tức nở nụ cười với anh.
Đình Thâm chẳng qua liếc nhìn cô một cái, dường như anh đang có chuyện gấp chỉ để lại một cậu “Ở yên trong phòng đợi tôi.” rồi cũng đi mất.
Cô nhìn tấm lưng rộng lớn của anh trong lòng không khỏi tò mò suy nghĩ vài giây liền lén lút đi theo anh.
Đó không phải là trưởng lão nguyên lão sao? Y Anh đứng trong góc tường nhìn thấy trước cửa đại sãnh là vị trưởng lão của nguyên lão. Nhưng mà sao ông ấy ở đây chứ?
Nhìn thấy Đình Thâm cùng trưởng lão đi vào trong, Y Anh nhanh chóng chạy đến, cánh cửa lớn đã đóng sầm lại cách âm rất tốt căn bản cô không nghe được bên trong nói gì.
Phải rồi.
Như bừng tỉnh. Y Anh lặp tức quay đầu bỏ đi.
Bên trong sãnh lớn, Mộc Miên ngồi trên ngai vị của mình nhìn xuống bên dưới ánh mắt vẫn lạnh lùng cố hữu.
Diêu Ngôn cùng Tô Mị đứng bên dưới cùng với Đình Thâm và trưởng lão.
Hôm nay trưởng lão đến đây cũng chỉ có một nguyên nhân, chính là việc Đình Thâm hút máu của Tô Mị, chuyện này mặc dù vẫn chưa bị bại lộ nhưng nếu bị tung ra ngoài các ma cà rồng khác sẽ khó lòng mà phục không chừng có kẻ lợi dụng thời cơ lấy cớ đó mà nói rằng Mộc Miên xúi giục con trai làm như vậy để chiếm đoạt vị trí đế vương mà làm loạn.
-Nữ vương, không biết người đã chủ ý gì chưa?-trưởng lão hỏi
-Ta không hiểu cho lắm, ý ngươi là…
-Chính là để cho hoàng tử Đình Thâm nhanh chóng kết hôn với Tô Mị.
-Chẳng nhẽ hình phạt của bên nguyên lão đưa ra còn chưa đủ? Trưởng lão cũng rõ Tô Mị phải cưới Kỷ Dương.
-Nhưng đó là trước kia, bây giờ cô ấy đã bị Đình Thâm hút máu, không thể thành hôn với Kỷ Dương. Hay là người không muốn? Bên nguyên lão đều rất quan tâm chuyện này, nếu cứ kéo dài thì những ma cà rồng khác sẽ sinh ra nghi ngờ.
Mộc Miên sắc mặt tối đi, rõ ràng lão già này uy hiếp bà, lão ta luôn ủng hộ Sầm Kỷ Dương lên ngôi vương, nay Đình Thâm lại hút máu Tô Mị, cô ta lại chẳng phải là thánh nữ thật sự nên lão càng hối thúc việc này mau chóng giải quyết nhanh gọn. Đình Thâm mà kết hôn với Tô Mị, lỡ khi thánh nữ thật sự xuất hiện thì ngôi vị đã hoàn toàn rơi vào tay Sầm Kỷ Dương rồi sao?
-Trưởng lão nói đúng, nhưng mà ta vẫn thấy không nên vội vàng tổ chức hôn lễ, đợi vài tháng mọi thứ ổn thõa hãy tổ chức, khi đó cũng chưa muộn.
-Cũng đúng, ta thấy hai tháng sau thích hợp để diễn ra hôn lễ, chừng nửa tháng nữa hãy ban bố xuống mọi người về việc Đình Thâm cùng Tô Mị kết hôn.
-Cứ quyết định như vậy.
Y Anh không biết bằng cách nào đã lẻn vào trong đại sãnh nghe được toàn bộ câu chuyện hai tay run rầy nắm chặt, không phải đã nói chỉ cần Đình Thâm chịu hình phạt của nguyên lão đưa ra sẽ không truy cứu nữa!? Tại sao bây giờ lại bắt anh phải kết hôn với Tô Mị?
Không được…
...
Đình Thâm mở cửa phòng Y Anh ra đi vào trong. Bản thân anh chưa từng quan tâm huyết nô nào như vậy.
-Anh quay lại rồi à?
-Cô làm sao vậy?
Nhìn thấy Y Anh tâm trí thất thần ngồi trên giường tâm tư anh lơ lửng, cô cũng không thèm nhìn anh một cái.
-Không có gì, có người nói với tôi, tôi nên đi rồi.
Đình Thâm nhíu mày, hỏi: “Ai nói gì với cô?”
-Không có gì, huyết nô sẽ chỉ là huyết nô, tôi có cưỡng cầu cũng không thể nào cầu anh sẽ chỉ nghĩ đến mình tôi. Đình Thâm, hay anh thả tôi đi, tôi không cần anh bảo vệ tôi nữa.
-Là ai đã nói gì với cô? Cô không được đi.
Nhìn thấy anh kích động tâm tình cô có chút mừng rỡ, nhưng vẻ mặt bi thương kia lại làm người ta thấy thương xót.
-Tôi từng mong anh bảo vệ tôi, nhưng giờ tôi không cần nữa.
-Cô không được phép đi.
Đình Thâm hung hăng tiến tới nhanh chóng đè cô xuống dưới giường.
Đầu óc cô quay cuồng khi tỉnh lại đã bị anh kiềm chặt dưới người, cô nhanh chóng dùng sức đẩy anh ra.
-Chỉ cần cô là huyết nô của tôi, thì cô sẽ không đi được nữa.
-Anh... có ích gì sao? Cuối cùng anh cũng sẽ có huyết nô mới, rồi cũng có vợ, anh không thể giữ tôi mãi được.
-Đúng là tôi có thể có nhiều huyết nô cũng chỉ có một người sẽ trở thành vợ tôi, nhưng huyết nô chỉ có một chủ nhân, tôi không cần nghĩ nhiều như vậy, trước mắt, cứ thế đi.
Nói xong anh cúi đầu há miệng để hai chiếc răng nanh của mình ghim vào cổ cô mà tùy ý hút máu.
-Ư...
Cơn đau truyền đến, Y Anh hai tay nắm chặt lại, nổi đau bị hút máu không bao giờ là dễ chịu, huống chi... huống chi cô lại là con người.
-Cô... là con người?-Đình Thâm có chút cả kinh ngước lên nhìn cô, đôi mắt đỏ thẫm lộ ra tia nghi hoặc
-Phải. Tôi không phải là ma cà rồng, trước nay đều không phải.-nụ cười trên môi cô thoắt ẩn thoắt hiện, kiều diễm xinh đẹp lại chất chứa sự tàn ác
-Cô là ai?-giọng anh chợt lãnh lẽo hẳn đi, giọng nói càng thêm trầm đục
-Tôi là Y Anh, Y Anh là tôi. Anh thấy thất vọng sao?
-Cô…
Người anh chợt cứng ngắc hình như phát giác ra điều gì đó ánh mắt đỏ sẫm sắc lạnh nhìn Y Anh trong tích tắc không hề thương tiếc mà hất cô ra.
Anh đứng thẳng người lên từ phía trên đưa ánh mắt lạnh lẽo nhìn cô, giọng nói trầm đục cất lên: “Tôi thật không nghĩ đến cô lại là con người thủ đoạn đến vậy?”
Y Anh ngồi dậy mỉm cười dịu dàng đưa tay vuốt cánh tay anh, nói: “Thủ đoạn? Bây giờ tôi đã là huyết nô của anh, cũng nhờ anh mà tôi đã là một ma cà rồng, cho nên anh có nói gì, tôi cũng không thấy nổi giận.”
-Gương mặt này, có phải nên trả về chủ nhân của nó rồi hay không?
-Không, đây là nữ vương cho tôi, tôi còn phải giúp bà ấy rất nhiều việc, nếu anh lấy đi, anh cũng tự biết mình sẽ lãnh hậu quả mà đúng không?
Hai tay Đình Thâm siết chặt, thanh âm sắc lạnh hẳn đi: “Sau này cút khỏi mắt tôi.”
Sau đó không nói thêm lời nào đã quay người cất bước đi.
Y Anh đưa tay sờ lấy vết cắn trên cổ nở nụ cười thỏa mãn, cuối cùng bước đầu tiên trong kế hoặc của cô cũng đã hoàn thành, gương mặt này cô nhất định sẽ sử dụng tốt nó.