“Đây là phòng của cô và cậu chủ, còn đây là phòng thay đồ, lát nữa tôi sẽ giúp cô sắp xếp quần
11
áo.
Còn đây là cửa thông sang phòng ngủ phụ của cậu chủ” - Người hầu vừa đi vừa mở cánh cửa nhỏ ở góc phòng Trương Tú Anh theo sau cô ấy đi vào, phòng ngủ này bé hơn phòng ngủ chính, đồ đạc không nhiều, có một chiếc tủ ngăn kéo nhỏ và chiếc giường lớn, chăn, ga giường, rèm cửa đều màu xám lạnh.
Căn phòng có một cửa thông với thư phòng.
“cậu chủ hay làm việc khuya, tiện sẽ ngủ lại ở đây”.
Người giúp việc giải thích.
“Nếu không còn việc gì thì tôi giúp cô xếp quần áo vào tủ”, người giúp việc nhìn Tú ANh.
“Không cần đâu, cảm ơn cô, việc đó để tôi tự làm, cô cứ đi làm việc của mình đi.” - Trương Tú Anh xua tay.
“Vậy tôi xin phép đi chuẩn bị bữa tối.” - Người hầu đi ra, cô ta có cảm tình với Tú ANh, khi cô không có vẻ gì là kênh kiệu hống hách như em gái cô.
Trước khi tai nạn xảy ra Trương Tú Linh có tới Lăng gia một lần lúc hai người sắp làm lễ đính hôn, thái độ của cô ta với người giúp việc hết sức khinh khỉnh, ngược hẳn với Trương Tú Anh.
Trương Tú Anh trở lại phòng tân hôn, Lăng Quốc Thiên vẫn chưa rời đi.
Thấy anh vẫn mặc nguyên bộ lễ phục chú rể, lại ngồi xe lăn chắc không dễ chịu gì.
Cô tiến về phía anh hỏi “Anh có cần tôi giúp thay quần áo không?”.
Hai má cô hơi đỏ lên khi nói những lời này, dù sao họ cũng mới gặp nhau lần này là lần thứ hai.
“Nếu cô không ngại thì tôi cũng sẵn sàng”.
Lăng Quốc Thiên nhìn bộ dạng ngại ngùng của cô rất đáng yêu nên càng muốn trêu cô.
“Anh...! Anh nói được giọng anh còn ...” Trương Tú Anh bất ngờ cũng may câu giọng anh còn rất hay được cô nuốt mấy từ cuối lại, không thì thật xấu hổ.
“Phải, tôi vốn dĩ không bị cấm, khi tai nạn vừa xảy ra dây thanh quản của tôi bị tổn thương, đúng là có một thời gian tôi không nói được, nhưng sau đó đã được chữa khỏi.
Chuyện này cô tuyệt đối không được lộ ra cho bất kỳ ai.
Ngoài ba mẹ tôi, cô là người thứ ba biết việc này” - Tăng Quốc Thiên nhìn Trương Tú Anh.Anh quyết định không giấu cô việc này vì dù sao sau này hai người cũng tiếp xúc với nhau rất nhiều, cô cũng đã hứa sẽ nghe theo anh trong một năm tới.
“Dù sao tôi cũng hứa là sẽ chăm sóc tốt cho anh, nên những việc anh cần tội phụ giúp tôi sẽ làm” - Trương Tú Anh nén cảm xúc ngạc nhiên lại, trở về chủ đề ban đầu vừa nói vừa nhìn xuống đất, di di ngón chân trên sàn nhà, ngại ngùng, việc đề nghị giúp một người đàn ông thay quần áo đây cũng là lần đầu trong đời cô.
Từ sau sự việc năm mười tám tuổi, Tú Anh vẫn chưa có tiếp xúc thân mật với bất kỳ người đàn ông nào.
Cô không quá bài xích nhưng sâu thẳm trong tâm hồn cô vẫn có bóng ma tâm lý ám ảnh.
Mọi biểu cảm của Tú Anh đều thu vào tầm mắt Lăng Quốc Thiên, tiếp xúc với cô chưa lâu, anh có cảm nhận cô không giống với những lời đồn đại trước đây.
Anh khoát tay ra hiệu cho cô tới giúp mình.
Tú Anh đẩy xe đưa anh vào phòng thay đồ,.
“Cô lấy giúp tôi bộ quần áo ngủ màu xám bên ngăn phía trái, chuẩn bị nước tắm giúp tôi sau đó cô có thể ra ngoài, mọi việc còn lại tôi tự làm được”.
“Anh tự làm được? - Trương Tú Anh có phần ngạc nhiên.
“Cột sống của tôi không bị hỏng, tôi chỉ bị tổn thương hai khớp gối nên không thể đứng lên và đi lại được.
Cô yên tâm tôi không tới mức tàn phế như người ta đồn thổi” - Lăng Quốc Thiên cười với cô.
“Vậy tôi không quấy rầy anh nữa.” Trương Tú Anh lấy bộ quần áo anh yêu cầu, gấp gọn gàng để vào chiếc túi bên cạnh xe đẩy, cô cẩn thận lấy cả đồ lót cho anh - mặt cô đỏ như tôm luộc khi anh chỉ vào ngăn kéo bảo cô lấy đồ lót cho anh.
Cô chuẩn bị nước tắm cho anh, đẩy anh vào nhà tắm rồi nhanh chóng đi.
Danh Sách Chương: