Mặt Trương Vân Sơn và Hàn Thu Nguyệt hơi biến sắc, họ không ngờ Tú Anh có thể tuyệt tình tới như vậy, mặc dù họ ép cô nhưng dù sao cô cũng là do họ sinh ra.
Hàn Thu Nguyệt mở miệng định nói gì đó lại thôi, khóe mắt bà ta đỏ lên.
Trương Tú Linh thấy mình đã đạt được mục đích thì vô cùng đắc ý.
Cố gắng kìm nén niềm vui trong lòng gọi với theo bóng lưng của Tú Anh.
“Chị…” tiếng chị này nghe rất nức nở, cô ta quay lại cúi gằm mặt nước mắt lại bắt đầu rơi “ba, mẹ có phải con đã quá ích kỉ rồi không?”.
Trương Vân Sơn xua xua tay ra chiều không sao rồi đứng dậy đi về phòng.
Hàn Thu Nguyệt xót xa nhìn đứa con gái út yếu đuối đơn thuần của bà, nhẹ giọng an ủi “không sao đâu con, con yếu đuối như thế này làm sao chịu được cảnh hầu hạ một người tàn tật, chị con dù sao từ bé cũng đã mạnh mẽ hơn con.
Thôi con về phòng nghỉ ngơi đi, việc của chị con để mẹ từ từ khuyên giải.” Nói xong Hàn Thu Nguyệt cũng đứng dậy đi về phòng.
Tú Anh chật vật trở lại phòng, lúc này nước mắt đã không còn kìm nén được nữa, cô để mặc cho nước mắt mình rơi như mưa.
Tại sao cùng là con được sinh ra mà ba mẹ cô lại có thể đối xử khác nhau tới như vậy? Cô nhớ ngày còn bé mọi thứ từng rất tốt đẹp cơ mà.
Cô bắt đầu lắp ghép những mảnh ký ức vụn vặt, dần hiểu ra được vấn để.
Trương Tú Linh từ đầu tới cuối trước mặt người lớn đều tỏ ra yếu đuối, lại rất biết nói mấy lời mềm yếu, lấy lòng người lớn.
Vì thế từ khi 6 tuổi hầu như mẹ cô chỉ lo chăm sóc Trương Tú Linh bởi cô ta ốm yếu cần che trở, còn mọi việc chăm sóc cô được giao cho vú Từ.
Việc cô bị chuốc thuốc bị hãm hiếp rồi hình ảnh cô bị phát tán ngày đó, cô nghi ngờ có bàn tay của Trương Tú Linh nhưng cô không có bằng chứng.
Sau đó, cô bị ba tức tốc tống cổ ra nước ngoài cấm cửa không được trở về cũng có bàn tay của cô ta.
Nhạc chuông điện thoại vang lên, Tú Anh không cần nhìn cũng biết đó là vú Từ cô đã cài đặt riêng nhạc chuông cho vú.
Tú Anh lấy lại tinh thần ấn nút nghe máy, đầu dây bên kia vú Từ sốt ruột hỏi cô “Con sao rồi? ông chủ bà chủ gọi con về có mục đích gì?”
“Con không sao, mọi việc vẫn ổn.
Họ gọi con về muốn con thay thế Tú Linh gả cho nhà họ Lăng”.
Tú Anh không dấu diếm vú Từ.
“Vú nghe nói, cậu chủ nhà họ Lăng đó đã tàn phế, ngay cả khuôn mặt cũng bị phá hủy, vậy mà họ lại muốn con thay cô hai gả vào nhà họ Lăng.
Thật quá đáng, con tính sao?” - Vú Từ uất ức thay cho Tú Anh, đối với bà cô không khác gì con ruột.
Bà vốn là người đơn độc không gia đình, không con cái, không họ hàng thân thích chỉ có một người em hiện đang ở Mỹ.
Nên đối với bà Tú Anh giống như người con gái duy nhất của bà.
“Con đã đồng ý với họ rồi.
Chỉ có làm vợ Lăng Quốc Thiên con mới có cơ hội trở về và lấy lại những thứ vốn dĩ thuộc về con.
Chắc một thời gian dài con chưa thể quay lại bên đó, mọi việc nhờ cả vào Vú.” - Lời ít ý nhiều Tú Anh tin vú Từ sẽ hiểu cho cô.
“Thôi được, nếu con đã quyết định vú sẽ ủng hộ con.
Chuyện bên này, đứa nhỏ cứ để vú lo, con yên tâm”.
- Vú Từ thở dài có chút lo lắng trong giọng nói.
“Vú yên tâm, con sẽ ổn.
Vú nghỉ sớm đi.” - Tú Anh chào vú Từ rồi cúp máy.
Năm đó sau khi bị cưỡng hiếp, hình ảnh Tú Anh mặc chiếc áo sơ mi chưa cài cúc, trên người đầy những dấu vết mờ ám của việc quan hệ nam nữ xuất hiện đầy trên các trang tin tức của Ninh Thành với các loại title với nội dung đệ nhất tiểu thư Ninh Thành ăn chơi trác táng, đệ nhất tiểu thư Ninh Thành thác loạn trong khách sạn… Khiến cho cô thân bại danh liệt chỉ sau một đêm.
Trương Vân Sơn đã nhốt cô trong phòng kho suốt gần hai tháng cho tới ngày các thủ tục nhập học của cô ở nước ngoài được hoàn thành.
Ông ta tống cổ cô tới một đất nước xa xôi và vĩnh viễn không được quay về.
Trước ngày đi cô phát hiện mình có thai.
Cả Trương Vân Sơn và Hàn Thu Nguyệt đều nổi giận đùng đùng bắt cô đi phá thai ngay lập tức, không thể để sự việc càng nhục nhã thêm được nữa.
Tú Anh không muốn phá thai bởi dù sao đó cũng là con cô.
Cô còn trẻ như vậy nếu phá thai chỉ sợ sau này không còn sinh được nữa.
Vú Từ hiểu nỗi lo lắng của cô.
Bà đã xin Trương Vân Sơn cho mình theo Tú Anh ra nước ngoài, cũng thuyết phục Trương Vân Sơn nên để cô ra nước ngoài rồi phá thai, như vậy tránh được sự nhòm ngó của những người ở Ninh Thành.
Dù sao Trương gia cũng là gia tộc lớn ở Ninh Thành, nhất cử nhất động của họ đều có thể bị báo chí để ý.
Trương Vân Sơn đồng ý với vú Từ.
Cũng nhờ có vú Từ mà 6 năm nay cuộc sống của cô nơi đất khách mới có hơi ấm tình người.
Cô đã quyết định rồi, bằng mọi giá cô sẽ lấy lại tất cả.
Lăng Quốc Thiên chính là bước khởi đầu đầu tiên của cô.
Danh Sách Chương: