“Quê hay không, xấu hay đẹp cũng là chồng tôi! Tôi cấm cô xúc phạm tới anh ấy.
Còn nữa, việc tôi như thế nào chồng tôi không nói cũng không tới phiên cô phán xét!” - Trương Tú Anh lạnh giọng, bàn tay đang trong tay Lăng Quốc Thiên run lên.
Lăng Quốc Thiên biết Trương Tú Anh tức giận thay mình, anh siết chạy tay cô.
Sau khi Hàn Thu Nguyệt lôi Trương Tú Linh đi, Trương Vân Sơn ngượng ngập nói với Lăng Quốc Thiên.
“Con thông cảm, Tú Linh tuổi nó còn nhỏ, lại quen được nuông chiều, ăn nói có phần bỗ bã, con bé không có ý xúc phạm con đầu” - Quan hệ giữa Trương gia và Lăng gia gắn liền với lợi ích rất lớn.
Ông ta còn cần tới Lăng Quốc Thiên giúp đỡ rất nhiều, không thể để mất lòng anh được.
“Ta thay mặt Linh nhi xin lỗi con” - Trương Vân
Sơn nhún nhường.
“Con không sao, người cần nhận được lời xin lỗi là vợ con.
Ba nên bảo Trương Tú Linh tới xin lỗi Vợ con.” - Lăng Quốc Thiên viết xong liền ra hiệu cho Trương Tú Anh cùng mình ra về.
“Ba con về!” Trương Tú Anh chào Trương Vân Sơn rồi giúp anh đẩy xe ra cửa.
.
“Hai con không ở lại ăn trưa sao?” Trương Vân Sơn lật đật theo sau, ông ta sợ đã chọc giận tới Lăng Quốc Thiên thật rồi.Việc Trương Tú Anh cảm thấy thế nào ông ta không bận tâm, nhưng để Lăng Quốc Thiên phật ý thì tổn thất của ông ta e là không nhỏ.
“Không cần!” dòng chữ lạnh lùng hiện trên màn hình.
Đặng Việt đã mở cửa xe sẵn, sau khi giúp tăng Quốc Thiên lên xe, thấy không khí bất thường anh ta biết ý, im lặng lái xe.
Từ lúc lên xe, Trương Tú Anh dán mắt vào khung cảnh bên ngoài cửa sổ, cô không muốn Lăng Quốc Thiên nhận ra tâm trạng tệ hại của mình.
“Muốn khóc, muốn chửi gì thì cứ thoải mái, tôi không để ý” - Lăng Quốc Thiên tập trung vào tập tài liệu trên tay, không nhìn Trương Tú Anh.
Trương Tú Anh giật mình, nhận ra anh đang nói chuyện với mình, cô kìm nén cảm xúc, cố gắng cho giọng nói trở nên bình thường nhất.
“Tôi quen rồi, vừa nãy, xin lỗi đã khiến anh phải chê cười rồi.”
“Cô không sao là tốt rồi, cảm ơn cô đã bảo vệ tôi, nhưng lần sau, nhớ bảo vệ chính mình, đừng để người khác xúc phạm mình, quá khứ là quá khứ đừng để người ta lấy quá khứ của cô hết lần này đến lần khác ăn hiếp cô” - Lăng Quốc Thiên nói một hơi.
“Cảm ơn anh, anh không thắc mắc chuyện năm đó của tôi sao?” - Trương Tú Anh nhìn anh hỏi, câu hỏi này cô muốn hỏi anh từ hôm hai người gặp nhau lần đầu.Vì cô biết việc của cô khi đó nổi tiếng khắp Ninh Thành anh không thể nào chưa nghe qua.
“Có điều gì cần phải hỏi sao?” - Lăng Quốc Thiên ngẩng lên nhìn xoáy vào mắt cô hỏi ngược lại.
“Tôi...!Thôi vậy” - Trương Tú Anh lại tiếp tục nhìn ra cửa sổ.
Đúng vậy, dù gì cũng chỉ đi cùng nhau một năm, anh chắc cũng chẳng thèm quan tâm tới cô để tò mò về những chuyện đó.
Bởi cô không phải là người quan trọng gì của anh.
Xe đã về tới cổng biệt thự.
Trước khi Tú Anh xuống xe, Lăng Quốc Thiên đặc biệt dặn dò cố chuẩn bị mọi thứ cho bữa tiệc ngày mai.
Xong xuôi Đặng Việt đưa anh rời đi.
Đúng 19h Đặng Việt tới biệt thự đón Trường Tú Anh.
Lúc cô xuất hiện trước cửa, Đặng Việt ngây người trong giây lát.
Anh không ngờ Trương Tú Anh đẹp tới vậy.
Cô mặc một bộ váy dài bó sát, màu trắng tôn lên đường cong mềm mại trên cơ thể.
Đôi chân dài thẳng tắp lấp ló dưới làn váy xẻ tới ngang đùi.
Chiếc cổ cao trắng ngần làm nổi bật sợi dây chuyền kim cương xanh lấp lánh.
Danh Sách Chương: