Cô nhớ mình có một chiếc ba lô ở góc phòng nhưng với cơ thể vô lực việc bò đi tìm chiếc ba lô cũng là điều không thể, toàn thân cô có lẽ chỉ còn chút lý trí trong não là còn có thể hoạt động được.
Miệng cô khô khốc, cô có thể cảm nhận được cơn đói cồn cào trong dạ dày và cơ khát hành hạ khiến môi cô nứt nẻ đau đớn.
Trương Tú An cố gắng thử cử động hết lần này tới lần khác đáp lại cô chỉ có Cơn đau đớn kéo dài theo từng cử động của mình, bất lực cô chìm vào cơn hôn mê lần nữa.
Tại khách sạn, sau khi xuống xe, Nguyễn Anh lấy lý do muốn uống một ly cocktail để nán lại sảnh khách sạn chờ xe của Thượng Tú Linh về tới.
Hơn ba mươi phút sau xe của Trương Tú Linh mới từ từ về tới cửa khách sạn.
Khác hẳn với vẻ nhăn nhó lúc trước khi nói với mọi người mình bị đau bụng, Trương Tú Linh bước xuống xe gương mặt tươi tỉnh, cô ta đưa túi của mình cho Linh Nga cầm rồi đi thẳng một mạch về phòng, chân cũng không thấy khập khiễng.
Trong lòng Nguyễn Anh dấy lên mối nghi ngờ, thực sự cô ta có bị đau chân không? Tại sao cô ta về trễ nhiều thời gian như vậy? Nhớ tới lời dặn của Lisa, Nguyễn Anh không dám lơ là nhiệm vụ, cô cũng vội vã vào thang máy cũng Trương Tú Linh, trên tay vẫn cầm theo chiếc túi.
“Chào giám đốc Trương.
Cô về muộn vậy sao?” Nguyễn Anh lách người vào cửa thang máy đang đóng lại.
Thấy Nguyễn Anh chui vào Trương Tú Linh có phần chột dạ, thấy sảnh khách sạn yên ắng cô ta nghĩ không có ai nên đã không cần giả vờ giả vịt, ai dè Nguyễn Anh này lù lù xuất hiện không biết cô ta có nhìn thấy điều gì không.
“Sao giờ này cô mới lên phòng?” Trương Tú Linh lấy lại vẻ bình tĩnh thờ ơ hỏi.
“Thứ này làm tôi nghiện, phải uống một cốc mới đi tắm được” Nguyễn Anh huơ huơ ly Cocktail ra trước mặt Trương Tú Linh còn không quên nháy mắt tinh nghịch.
“Nói vậy cô vừa ở quầy bar tới?” Trương Tú Linh thở ra một hơi, nếu Nguyễn Anh ngồi phía quầy bar thì sẽ không để ý tới cô ta đi vào.
“Phải.” Nguyễn Anh đưa ly cocktail lên nhấp một ngụm, gật đầu với Trương Tú Linh.
“Cô cũng nên thử, cocktail ở đây ngon tuyệt” Nguyễn Anh không quên bổ sung.
“Không cần, tôi đang đau bụng” Trương Tú Linh đưa tay ôm lấy bụng tỏ vẻ khó chịu.
Ting! Tiếng chuông báo đã tới tầng họ mong muốn, cửa thang máy vừa mở cũng là lúc chuông điện thoại của Trương Tú Linh rung lên.
Trương Tú Linh cầm điện thoại vội vã lao ra ngoài, Nguyễn Anh nhìn theo điệu bộ vội vàng của cô ta.
Hành lang dài vắng lặng, nếu bây giờ mà đi theo cô ta e rằng sẽ lộ mất.
Nguyễn ANh vội vàng nấp vào một góc khuất phía sau chậu hoa.
“Nói đi” Giọng Trương Tú Linh gắt gỏng.
Sau khi nghe bên đầu dây bên kia nói gì đó, Trương Tú Linh kẹp điện thoại giữa vay và đầu hai tay lục tìm thẻ phòng trong túi áo.
“Được, tôi nói chuyển là sẽ chuyển, tốt nhất là biến đi càng xa càng tốt.” Cửa phòng bật mở Trương Tú Linh bước vào phòng đóng sầm cửa lại.
Mọi sự bực bội được cô ta trút lên chiếc cửa tội nghiệp của khách sạn.
Cách âm của khách sạn này khá tốt chính vì thế dù có cố gắng thì Nguyễn Anh cũng không thể có cơ hội nghe thêm bất kỳ điều gì, cô ngậm ngùi đi về phòng mình.
Sau khi vào phòng đóng cửa cẩn thận suy nghĩ một lát Nguyễn Anh vẫn quyết định gọi cho Lisa báo cáo tình hình.
Tuy không biết mọi việc cụ thể như thế nào nhưng dựa vào những lời nói của Lisa, Nguyễn Anh có thể đoán ra được việc mất tích của Trương Tú Anh có liên quan tới Trương Tú Linh và việc nắm được mọi hành động của Trương Tú Linh có thể sẽ giúp ích cho việc tìm kiếm Trương Tú Anh.
Danh Sách Chương: