Trương Vân Sơn trong lòng chấn kinh, nhưng nghĩ tới phải vớt vát chút danh dự cuối cùng của mình trước Trương lão gia, ông ta vẫn tìm cách biện minh cho hành động của mình năm đó là có lý do.
“Anh còn nói được câu đó! Thảo nào anh dạy dỗ Tú Linh thành ra cái loại này.
Cha hồ đồ, dạy Con hồ đồ! Anh dùng cái đầu nghĩ xem, Tú Anh nó ăn chơi cắn thuốc nó còn lếch thếch đi về để cho anh phát hiện ra sao? Trong lúc nó cần sự che chở của ba mẹ nhất, trong lúc một đứa con gái mười tám tuổi bị trà đạp cần được ba mẹ bao bọc thì anh đã làm gì? Thay vì tin nó, lắng nghe nó thì anh đem nhốt nó lại rồi tống cổ nó đi, còn ép nó bỏ đi đứa con của nó.Anh và cả VỢ anh có còn là con người không?”.
Trương Lão gia đã tức giận tới mức mặt mũi tím bầm lại, ông đập mạnh tay xuống bàn giọng nói cũng không còn giữ được âm lượng nữa.
LI
“Ba...!làm sao...!ba đã biết hết mọi chuyện rồi? Ba nghe con nói đã, Tú Anh nó vì giận con nên chắc kể chưa hết, để con giải thích với ba..”
Trương Vân Sơn không biết rằng Trưởng lão gia đã biết từ đầu.
Nên ông ta nghĩ rằng Trưởng lão gia biết sự việc qua lời kể của Trương Tú Anh, vì thế ông ta vẫn muốn giải thích cho hành động của mình.
Bởi nếu như Trưởng lão gia tức giận rất có thể vị trí chủ Trương gia của ông ta cũng không giữ được, chứ nói gì tới cứu Trương Tú Linh.
“Có thể ảnh là do Tú Linh làm, nhưng việc Tú Anh quan hệ bừa bãi là có thật còn dẫn tới mang thai ngoài ý muốn...”
Trương Vân Sơn vẫn ngoan cố với nhận định của mình, dù sao ông ta cũng cần phải vớt vát lại chút lý lẽ biện minh cho hành động của mình đối với Trương Tú Anh năm đó.
“Nó đã nói nó bị cưỡng bức, tại sao anh vẫn không tin nó!” Trưởng lão gia đứng dậy, ông đã không còn giữ được chút bình tĩnh nào nữa.
Thấy ông nội quá tức giận, sợ rằng sẽ ảnh hưởng tới tim mạch Trương Tú Anh yếu ớt lên tiếng.
“Ông nội! mọi chuyện đã qua rồi, có nói gì thì nói cũng không thay đổi được sự thật, tới bây giờ việc ba con tin con hay không cũng không còn quan trọng nữa.
Ông đừng vì con mà ảnh hưởng tới sức khỏe.”
“Như ba nói, nếu bị cưỡng bức sao Tú Anh không đưa ra bằng chứng gì? Không lẽ tới mặt của tên cưỡng bức mình mà cũng không biết? KHông lẽ không có chút dấu vết nào về kẻ đó?” Trương Vân Sơn vẫn mặc cho sự tức giận của Trưởng lão gia, ông ta sắp phát điên rồi, nếu không bảo vệ được lý lẽ của mình e rằng vị trí của ông ta cũng mất.
Giờ đây không chỉ là chuyện của Trương Tú Linh nữa.
“Anh...Anh...!đúng là hết thuốc chữa!” Trương lão gia tức giận dậm chân xuống đất, tay chỉ thẳng vào mặt Trương Vân Sơn.
Nói tới nước đó mà ông ta vẫn còn đòi bằng chứng gì nữa? Bao nhiêu lỗi lầm của Trương Tú Linh ông ta lờ đi, xoáy vào bằng chứng việc Tú ANh bị cưỡng bức.
“Ông nội, ba vợ...!là con!” Giọng nói trầm ấm, dứt khoát vang lên từ phía Lăng Quốc Thiên.Anh từ từ đi ra trước mặt ba người trong phòng ánh mắt nhìn thẳng vào Trương Tú Anh.
“Con nói gì?” Trưởng lão gia thấy thái độ khác thường của Lăng Quốc Thiên ông hơi giật mình liền hỏi lại.
“Người đêm đó cưỡng bức Tú Anh là con!”
Một câu khẳng định như sấm bên tai khiến tất cả mọi người trong phòng đều choáng váng.
Vẫn giữ giọng đều.
Danh Sách Chương: