Thầy còn dặn đi dặn lại bà chỉ được tới một mình và kể cả đồ lễ cũng phải tự mình mang thì mới thành tâm.
Bà đành răm rắp nghe theo lời thầy, trong lòng không khỏi bất an.Vốn từ rất lâu Hàn Thu Nguyệt đã rất tín nhiệm thầy Nguyễn, có bất kỳ việc gì bà ta đều nghe theo chỉ dẫn và lý giải của thầy.
Lần này là lần đầu tiên giọng thầy có vẻ hốt hoảng như vậy khiến cho Hàn Thu Nguyệt như ngồi trên đống lửa.
Gần trưa Trương Tú Linh báo đã về tới Ninh Thành, cô ta mang đồ về Trương gia sau đó được nhóm Tiêu Tiểu Tiểu tới nói là bọn họ có một bữa tiệc họp mặt vì thế Trương Tú Linh ra khỏi nhà từ trước bữa trưa.
Hàn Thu Nguyệt khó nhọc xách hai túi đầy khẽ đẩy cánh cổng bằng gỗ với những đường chạm khắc cầu kỳ, cổ quái, nặng trịch.
Cổng không khóa, bà ta lách người qua khe cổng hẹp đi thẳng vào trong.
Khoảng sân trước nhà những chiếc lá vàng bay phất phơ dưới đất, không một bóng người.
Bình thường khi có hẹn, thầy sẽ đứng chờ sẵn đón tiếp bà ta nhưng lần này, không khí trái ngược hẳn.
Hàn Thu Nguyệt cảm thấy sống lưng ớn lạnh, nỗi bất an mơ hồ tồn tại cả ngày hôm nay càng lớn dần lên.
Bà ta mạnh dạn đi vào, đặt đồ lễ trước hiên nhà nhìn xung quanh.
Cửa nhà mở toang, mùi hương trầm thoang thoảng trong không khí, tiếp theo đó là mùi của thảo dược được đốt khá nồng đậm.
Thường khi có ma tà, quỷ quái xâm nhập thầy Nguyễn sẽ đốt loại thảo dược này.
Hàn Thu Nguyệt đưa tay gõ cửa.
“Vào đi!”
Giọng nói âm u vọng ra từ hậu điện.Tóc gáy Hàn Thu Nguyệt dựng lên, bà ta lật đật tháo giày rồi bước vào trong nhà, đi thẳng tới hậu viện.
Trong nhà tối om không một ánh đèn, chỉ có ánh sáng le lói của buổi chiều tà lọt qua mấy khe kính hẹp len lỏi vào không gian mờ tối, ma quái.
Một bóng đen nhảy ra từ góc khuất của hậu viện, khoác trên người bộ đồ màu trắng dài quét đấy, miệng vừa lẩm bẩm vừa bước nhanh quanh người Hàn Thu Nguyệt.
Tốc độ của ông ta càng ngày càng tăng, miệng cũng lẩm bẩm càng ngày càng nhanh, không nghe rõ lời ông ta nói nhưng âm lượng cũng theo đó càng ngày càng lớn, cuối cùng là tiếng thét chói tai.
Thầy nguyễn trợn mắt ngã ngồi xuống đất.
Bàn tay run rẩy chỉ thẳng vào mặt Hàn Thu Nguyệt lẩm bẩm “Tang, tang.” sau đó vật ra mắt nhắm nghiền.
Hàn Thu Nguyệt sợ hãi, bước tới dựng thầy Nguyễn dậy, day nhân trung giúp thầy tỉnh lại.
“Thầy mau tỉnh lại, có chuyện gì, xin thầy hãy chỉ bảo!”
Hàn Thu Nguyệt lập bập, lời nói lộn xộn.
Bà ta đã chứng kiến những biểu hiện kỳ quái, quỷ dị của thầy Nguyễn không ít lần nhưng đây là lần đầu tiến hành động của thầy lại khó hiểu tới như vậy.
Cảm giác bất an trong lòng Hàn Thu Nguyệt càng lúc càng tăng.
Bà ta ra sức lay người thầy Nguyễn nhịp thở đã trở lại đều đều nhưng mắt thầy vẫn nhắm nghiền toàn thân nhũn ra như bột nhão.
Một lúc sau, sưới sự kêu gào khẩn thiết của Hàn Thu Nguyệt thầy Nguyễn từ từ mở mắt.
Ông ta ra hiệu cho Hàn Thu Nguyệt đỡ mình ngồi tựa vào tường sau đó ngước đôi mắt đục ngầu, long lên như mắt thú hoang nhìn Hàn Thu Nguyệt nói rành mạch từng chữ:“Nhà-có-tang!”.
Nghe thấy ba từ này như sét đánh giữa trời quang, Hàn Thu Nguyệt nhũn người đôi tay đang đỡ thầy Nguyễn buông thõng, gương mặt trắng bệch như tượng sáp.
“Thầy...! Thầy...!xin thầy chỉ bảo nhiều hơn.
Con...!xin thầy!” Hàn Thu Nguyệt quỳ rạp dưới đất đầu cúi thấp tới nỗi trán bà ta chạm cả xuống nền gạch lạnh buốt, hai bàn tay ra sức xoa vào nhau.
“Nhà có bà có sắp có hạn lớn, một vong hồn sẽ ra đi”
Thầy Nguyễn ngồi thẳng dậy, hai chân.
nhanh chóng khoanh vào nhau, hai tay đặt lên hai đầu gối, mắt nhắm nghiền, lưng thẳng tắp khác hẳn vẻ yếu ớt khi trước biến mất sạch.
Danh Sách Chương: