“Anh không nói đùa đấy chứ?” Trương Tú Anh trợn mắt há mồm, không ngờ anh lại bắt cô làm việc này.
“Không muốn đi làm! - Lăng Quốc Thiên không trả lời trực tiếp mà hỏi ngược lại Trương Tú Anh.
“Được! hóa trang thì hóa trang, ai sợ ai” - Trương Tú Anh vừa nói vừa bước vào phòng thay đồ.
Không để tăng Quốc Thiên đợi lâu.
Trương Tú Anh đã bước ra.
“Tèn ten! Chào Lăng Tổng”
Lăng Quốc Thiên nhìn chằm chằm vào cô gái vừa xuất hiện đúng chuẩn một cô nàng công sở: chân váy bút chì màu đen áo sơ mi trắng, mở một cúc, tóc búi cao, ra dáng nhân viên văn phòng chuyên nghiệp, năng động.
Cô xoay người một vòng trước mặt Lăng Quốc Thiên.
Chiếc váy xẻ sau hơi cao, đứng yên không sao, đi lại nhanh một chút có thể nhìn thấy tới nửa đùi.
“Không duyệt!” Lăng Quốc Thiên phầy tay.
Trương Tú Anh xụ mặt.
Nhìn thấy cái phẩy tay và đôi mày nhíu chặt của anh.
Cô đành đi vào phòng thay kiểu khác.
Mấy phút sau Trương Tú Anh lại xuất hiện lần này cô mặc chân váy ngang đầu gối, hơi xòe một chút, áo sơ mi mở một cúc, tóc búi cao gọn gàng, đặc biệt là cặp kính cận gọng đen to bản che hết một phần ba gương mặt.
Trông vừa có vẻ trí thức, vừa nghiêm túc thái quá.
Trương Tú Anh rất tự tin với tài hóa trang của mình cô lấy ngón tay trỏ đẩy đẩy gọng kính nhìn Lăng Quốc Thiên.
“Thế nào? Lăng tổng?”
Lăng Quốc Thiên lắc đầu, nhìn chiếc áo sơ mi mở một cúc, khuôn ngực cô phập phồng theo hơi thở, bắp chân thon dài trắng muốt nổi bật dưới làn váy đen, nghĩ tới những người đàn ông khác cũng nhìn thấy như vậy hàng ngày ở văn phòng đôi
mày Lăng QUốc Thiên càng nhíu chặt.
Anh ta không thể để cho kẻ khác hưởng lợi được.
Hai
tay đưa lên thành dấu X - “Loại”
“Rốt cuộc anh muốn thế nào? như này không được, như kia không được.
Không được là không được ở chỗ nào?” Trương Tú Anh dậm chân.
Cái gã khó ưa này, rõ ràng là đang cố tình làm khó cô.
Không đồng ý cho cô đi làm thì nói thẳng ra, bày đặt lý lẽ rồi bắt bẻ cô hết cái này tới cái khác.
Lăng Quốc Thiên nhìn vẻ mặt tức giận của cô, đôi môi cho ra cãi lại anh, nhìn sao cũng thấy sinh động, thú vị.Anh định trêu cô thêm lúc nữa nhưng SỢ cô nổi giận thêm thì hậu quả cũng khó lường.
Cô gọi người khác là chó không biết sẽ gọi anh là gì.
Mặt anh trở nên nghiêm túc.
“Vậy phải dài tới bắp chân, mà mặc quần thì càng tốt.
Áo không được mở cúc.
Giày không được cao quá 7cm” Lăng Quốc Thiên nói ngắn gọn, không quên phầy phẩy tay tỏ vẻ mình đã nhả xong mấy lời vàng ngọc.
“Cái gì!” - Trương Tú Anh hét lên, nhìn chằm chằm Lăng Quốc Thiên như nhìn người ngoài hành tinh mới xuất hiện.
Váy ngang gối mà là ngắn? Áo mở một cúc thì sao, tôi có phải nữ tu đầu” - Trương Tú Anh cự nữ.
“Không- thỏa- hiệp” Lăng Quốc Thiên nhả từng từ, chậm, rành mạch.
“Tùy cô.” - Lăng Quốc Thiên nhún vai bồi thêm vẻ mặt vô cùng, vô cùng nghiêm túc.
“Được tôi thua! anh chờ đấy” - Trương Tú
Anh quay người lê từng bước chân nặng nề trở vào phòng thay đồ.
“Sao anh ta giống một ông chú già khó tính của thập niên sáu mươi thế.
Cái gì mà áo cài hết cúc, cái gì mà váy ngang bắp chân, ngang cái đầu anh thì có.” Tất nhiên tất cả những lời ấy chỉ được thốt ra trong đầu Trương Tú Anh mà thôi.
Cô vẫn phải vào thay bộ đồ khác cho anh ta duyệt.
Công cuộc đấu tranh để giành độc lập khó khăn gian khổ thế này, ngày mai đi phỏng vấn cô nhất định phải giành thắng lợi, không thì thật uổng phí công sức của ngày hôm nay chiến đấu với “ông chú” này.
“Được chữa ông chú?”
Danh Sách Chương: