Mục lục
Tổng Tài Câm Sủng Vợ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


“Vợ bị mệt, chồng xin nghỉ làm cho vợ có gì sai sao?” Lăng Quốc Thiên mở to mắt ngây thơ vô tội hỏi cô.

“Không sai, không sai, anh thì có bao giờ sai đâu.

Em biết nói thế nào với tên đáng ghét Thịnh Thiên Vỹ đây.

Câu sau của Trương Tú Anh gần như thì thầm, tự lẩm bẩm với bản thân mình.

Nhưng không may là tai của Lăng Quốc Thiên rất thính.Anh đã nghe được sự băn khoăn cả câu trù ẻo của cô đối với Thịnh Thiên Vỹ.

Lăng Quốc Thiên mím môi cười.

“Sao thế? Em có vẻ rất bất mãn với sếp tổng của em nhỉ?”
“Lại còn không, hắn ta ngoài đẹp trai ra thì còn lại là một tên xấu xa, lưu manh” Trương Tú Anh xả ra, sự ghét bỏ Thịnh Thiên Vỹ có vốn phải để trong lòng, giờ đây vừa hay có người để cô có thể rửa hận.

“Nếu chồng em cũng đẹp trai như hắn thì em thấy thế nào? Em thích người đẹp trai mà còn đòi anh bỏ mặt nạ.” Lăng Quốc Thiên làm ra vẻ tổn thương với cô.


“Không phải thế, hắn đẹp trai thì có liên quan gì tới em.

Đẹp thì cũng chỉ để ngắm thôi, con người mới là quan trọng, gương mặt anh thế nào cũng được miễn em thấy ổn là được.” Trương Tú Anh vừa nói vừa xoa xoa gương mặt anh.

“Vậy nếu anh còn đẹp trai hơn cả Thịnh Thiên Vỹ thì em có đồng ý thử hẹn hò với anh không?” Lăng Quốc Thiên đổi chủ đề còn nhanh hơn cả lật bánh tráng.

Trương Tú Anh tưởng anh đã quên mất việc này.

Nghĩ tới việc mặt anh bị thương nếu cô gật đầu thì chắc chắn cô sẽ không phải hẹn hò với anh.

Nhưng như vậy khác gì xát muối vào vết thương của anh.

Trương Tú Anh đưa tay chủ động ôm vòng eo rắn chắc của anh, cô hơi xấu hổ nên khuôn mặt nhỏ nhắn vùi chặt vào ngực anh lí nhí.

“Không cần anh phải đẹp trai hơn Thịnh Thiên Vỹ, em sẽ đồng ý thử hẹn hò với anh.

Nhưng em có một việc cần cho anh biết.

Sau đó anh tự quyết định cũng chưa muộn”.

Trương Tú ANh quyết định nói với anh chuyện mình có con, dù sao cô vẫn luôn là người thẳng thắn, không thích sống khi phải dấu diếm người khác.

Nếu đau thì cũng đau một lần rồi thôi.

Sáu năm qua cảm giác phải sống dấu diếm mọi thứ khiến cô đủ mệt mỏi rồi.

Tùy anh quyết định vậy.

“Sau sự cố đêm đó, em đã có bầu, ba mẹ bắt phá nhưng Vú Từ đã giúp em giữ lại đứa bé.

Em biết đứa bé sẽ khiến cuộc sống của em bị đảo lộn nhưng em chưa bao giờ hối hận về điều đó, con bé là con của em, là bảo vật của riêng em.Vì thế em chưa bao giờ dám nghĩ tới chuyện sẽ yêu đương hay kết hôn với người đàn ông nào.”

Lăng Quốc Thiên cảm nhận vòng tay đang siết chặt lấy eo mình, ngực anh có chút ẩm ướt.

Cô vậy mà lại khóc.

Anh nâng cằm cô, lau đi những giọt nước mắt của cô.

“Người anh muốn hẹn hò là em, tuy anh chưa xác định được tình cảm thật sự trong lòng mình tới đâu, nhưng anh chắc chắn, những chuyện quá khứ của em anh không để ý.Việc em có con cũng là việc anh không thay đổi được.

Cái duy nhất anh có thể thay đổi chính là tình cảm của anh dành cho em.Vì thế đừng ngại, hãy chấp nhận anh, cho cả anh và em một cơ hội, cùng mở lòng ra đón nhận nhau.

Nếu sau đó em hối hận, anh sẽ không níu kéo em”.

Lăng Quốc Thiên dựa trán mình vào trán Trương Tú Anh, hai tay quàng qua ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô.

Cứ như vậy hai người nhìn nhau, không biết qua bao lâu, Lăng Quốc Thiên cúi xuống, hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô.

Trương Tú Anh cũng tự nhiên đáp lại, hai người như đã quen biết với nhau từ rất lâu rồi.
Cơ thể này quen thuộc biết bao nhiêu.
Trương Tú Anh nhắm mắt, tận hưởng nụ hôn của anh.

Anh nói đúng, hãy tự cho mình một cơ hội, sống một cuộc đời khác.


Cô cũng có quyền được hưởng hạnh phúc, cũng có quyền tìm một bờ vai để dựa vào.Anh là người đàn ông duy nhất có không có cảm giác bài xích, là người đã đối xử với cô chu đáo, bao bọc, bảo vệ cô từ ngày đầu tiên.

Như thế cũng đủ để cho cô thả lỏng.

Những chuyện sau này thì để sau này tính.
Lần thứ hai Trương Tú Anh tỉnh dậy đã là quá trưa.

Toàn thân rã rời, ngay cả cử động cũng thấy không có sức.

Cạnh chỗ cô nằm trống không, Trương Tú Anh đưa tay sang, lạnh tanh.

Có lẽ Lăng Quốc Thiên đã đi được một khoảng thời gian khá lâu rồi.

Trương Tú Anh muốn dậy tắm rửa nhưng chợt nhớ mình không có quần áo, cô cuộn người trong chăn với tay lấy điện thoại, định bụng sẽ gọi cầu cứu Lăng Quốc Thiên.

Trên màn hình điện thoại hiện tin nhắn của anh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK