• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


“Không muốn.

” Tư Đồ Vân Sơ ngọ nguậy một chút, ôm chăn xoay vào tường muốn ngủ tiếp.

Đường Văn thở dài ngồi xuống giường, thật hết cách với người này, chỉ nhỏ hơn mình hai tuổi, tính cách lại cứ như tiểu hài tử mới lớn, thích được dỗ dành: “Ngoan, mau tỉnh, ta giúp người thay y phục.


“Thật sao?” Tư Đồ Vân Sơ bừng tỉnh, hai mắt sáng ngời, mơ hồ phía sau còn xuất hiện một cái đuôi đang ve vẩy.

Thiếu nhiên vừa tỉnh, ánh mắt còn hơi mơ màng ánh nước, áo quần xộc xệch để lộ bờ vai trắng nõn ra bên ngoài, ánh mắt Đường Văn tối sầm, lông nheo khẽ rũ, đưa tay giúp người nọ chỉnh lý lại vạt áo: “Ân.


Cửa phòng không đóng, hạ nhân trong viện liền đoán rằng chủ tử đã tỉnh, phân phó xuống dưới nhanh chuẩn bị bữa sáng, không bao lâu, bên ngoài phòng ngủ của Tư Đồ Vân Sơ đã có người chờ sẵn.

“Thiếu gia, nô tỳ đem thức ăn đến rồi ạ.

” Mộng Dao là tỳ nữ trong phủ, năm nay hai mươi tuổi, phụ trách việc ăn uống và y phục của đại thiếu gia.

Từ trước tới nay, Tư Đồ Vân Sơ không thích người khác hầu hạ mình tắm rửa, nha hoàn trong phủ đều biết, chỉ là, hiện tại có chút… Mộng Dao không nhịn được hiếu kỳ, lén lút nhìn tấm bình phong đang phác họa thân ảnh hai nam nhân đứng đối diện nhau, nam nhân vóc người cao hơn đang quỳ gối một chân giúp người kia gài thắt lưng, khung cảnh hòa hợp đến mạc danh kỳ diệu.


“Đặt thức ăn lên bàn rồi lui xuống.

” Thanh âm từ sau bình phong truyền đến, không nặng không nhẹ.

Mộng Dao giật thót người, rất nhanh khôi phục trạng thái bình thường: “Vâng ạ.


Chuyện của chủ tử, đám hạ nhân như nàng không nên nhiều lời, mạng nhỏ vẫn là cố giữ, đem bữa sáng để lên bàn, Mộng Dao liền rời đi, không quên khép cửa lại.

Nghe thấy âm thanh đóng cửa vang lên, Tư Đồ Vân Sơ lại cúi nhìn nam nhân vẫn còn bận giúp mình đeo ngọc bội, trong mắt toàn ý cười: “Đường Văn, xong chưa?”
“Ừm.

” Đường Văn đeo ngọc bội chỉnh tề, ngẩng đầu lại đúng lúc thấy được đối phương đang chăm chú nhìn mình, y có chút ngại ngùng, không biết nên phản ứng lại thế nào.

Rõ ràng tâm đã động, trên mặt lại không chút biến hóa, Tư Đồ Vân Sơ nếu không phải cùng y tiếp xúc hai kiếp, căn bản không nhìn ra được gì từ cái bản mặt đông lạnh của người này, âm thầm thở dài, còn phải cố gắng.

Thay xong y phục, lại bắt đầu dùng bữa, khi hai người rời khỏi Thủy Trúc viện trời cũng đã gần buổi trưa.

Bọn họ đi trên hành lang, phía trước lão quản gia đang thở dốc chạy tới: “Đại, đại thiếu gia.


“Hử?” Tư Đồ Vân Sơ dừng bước, chỉ đáp khẽ một tiếng, nhìn lão… Phụt, chạy tới nỗi sắp đứt hơi luôn.

Lão quản gia dựa theo lời Tư Đồ Vân Sơ dặn dò, tìm đến cho hắn mấy vị trưởng quầy “trẻ tuổi”, về yêu cầu này, hắn giải thích, trẻ tuổi chưa trải sự đời dễ dàng điều phối: “Tiểu nhân chọn được không ít người tốt cho thiếu gia, mau đi nhìn xem.


Nhớ ra là việc gì, Tư Đồ Vân Sơ kéo Đường Văn đi nhanh, lão quản chưa kịp điều chỉnh hô hấp bình thường, lại tiếp tục vát bụng mỡ chạy theo, không có thời gian để oán than.

Trong trướng phòng đã có bốn nam nhân ngồi đợi, thấy người đến liền đồng loạt đứng lên: “Tham kiến đại thiếu gia.


“Không cần đa lễ.

” Tư Đồ Vân Sơ tùy ý thoát tay, nghiêm túc đánh giá bọn họ, mắt phượng linh động đảo qua từng khuôn mặt, đến người cuối cùng, hắn chợt sững sờ.

Chắp tay, thư thả đi đến trước mặt người nọ, Tư Đồ Vân Sơ chắc nịch nói: “Ngươi là người của Tam hoàng tử.



Nghe được ba chữ tam hoàng tử, nam tử thẫn thờ nhìn hắn, cắn chặt môi không dám lên tiếng, tiêu cự lộ ra tia hoang mang, làm sao người này biết được chuyện của y và Thiên Lãng?
“Sợi dây chuyền ngươi đang đeo… là hắn tặng.

” Tư Đồ Vân Sơ nhìn sợi dây chuyền cùng một đôi với món quà ngày sinh thần của mình, không khỏi cười lạnh, đây là muốn một chân đạp hai thuyền.

“….

.

” Sắc mặt nam tử nháy mắt trắng bệch, theo bản năng nắm chặt tượng phật lưu ly trong tay, đây là kỷ vật Thiên Lãng tặng cho y mấy hôm trước.

Đường Văn kinh ngạc, người kia vóc dáng nhỏ bé, ngũ quan dễ nhìn, dung mạo chỉ thuộc dạng bình phàm không quá xuất sắc, nhưng hình như… Cục bông rất để tâm, nghĩ như vậy, y có hơi không thoải mái.

“Ngươi tên là gì?” Tư Đồ Vân Sơ hỏi.

Nam tử ấp úng lúc lâu mới trả lời: “Tự, Tự Hoan.


Tự trong tự thân, Hoan trong hoan hỷ, tự làm mình vui vẻ sao? Tư Đồ Vân Sơ nhướn mày đăm chiêu, xoay người trở về chỗ ngồi trên tháp: “Các ngươi đã biết ta hôm nay đến đây là vì việc gì?”
“Vâng.

” Nam tử áo đỏ mau chóng trả lời: “Được thiếu gia trọng dụng là phúc phần của tại hạ.



“Ta sẽ không vòng vo làm mất thời gian của các người.

” Tư Đồ Vân Sơ nói tiếp: “Chuyện đám trưởng quầy lúc trước, chắc hẳn ai cũng biết, mong rằng mọi người sẽ không làm ta thất vọng.


Đám người kia to gan tham ô gia sản của phủ tướng quân, kết cục bị chính chủ một phát tống vào đại lao, bọn họ đều nghe thấy, bốn người đưa mắt nhìn nhau, hiếm hoi cùng suy nghĩ: “Thuộc hạ hiểu.


“Được rồi trở về đi, ngày mai lão quản sẽ sắp xếp việc cho mọi người.

” Tư Đồ Vân Sơ hài lòng cười đến hiền lành, không hiểu sao nụ cười này lại khiến bọn họ sợ hãi.

Tự Hoan rời đi, vẫn lén quay đầu, lại bị ánh nhìn của đại thiếu gia dọa sợ, nhanh chân bỏ chạy.

“Tự Hoan nha.

” Tư Đồ Vân Sơ hứng thú nghiền ngẫm.

.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK