• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


"Ngươi nói thật?" Tư Đồ Tuyết Nhã kinh nghi hỏi lại, đối với nam nhân đã từng đòi giết mình, trong lòng tự khắc sinh ra phòng bị.

"Ân.

" Tư Đồ Vân Sơ gật đầu, từng bước đi đến bàn trang điểm, cầm khăn tân nương lên xem, khăn lụa màu đỏ tươi, mỏng manh nhưng cũng khá mềm mại: "Mau ngồi xuống, ta đội cho ngươi.

"
Trong lòng tuy vẫn còn đối người trước mặt hơi e sợ, Tư Đồ Tuyết Nhã cũng chỉ đành ngồi xuống bàn, nhìn nữ tử trong gương, khuôn mặt này thật sự quá xinh đẹp, từ lúc đến đại lục Vân Vũ, chỉ có dung nhan này là khiến nàng hài lòng.

Lại nhìn tới nam nhân đứng sau lưng mình, Trương Tiểu Ái không khỏi cảm khái, Tư Đồ Vân Sơ so với muội muội hắn, trông còn kiều diễm vạn phần, cũng chẳng phải vì người nọ mang diện mạo "liễu yếu đào tơ" khiến người đau lòng, mà chính là "trong nhu có cương", tùy cơ ứng biến làm người khác khó nắm bắt.

Ngón tay dài, thon thả giúp nữ nhân mang khăn trùm đầu, Tư Đồ Vân Sơ nhìn bản thân trong gương mang theo nét dịu dàng hiếm thấy, hắn cũng từng mong chính mình sẽ đích thân đưa muội muội lên kiệu hoa, tự tấu một khúc đàn chúc mừng, đáng tiếc Nhã Nhi đang ở nơi nào hắn cũng không biết.

Tư Đồ Vân Sơ cười khổ, lắm lúc hắn muốn giết chết Trương Tiểu Ái rửa giận, nhưng khi nhìn đến dung mạo quen thuộc, suy cho cùng vẫn là không nỡ, trong lòng bất chợt vang lên hai tiếng gọi "ca ca".

"Ca ca, Nhị tỷ! Kiệu hoa của Đại hoàng tử đến rồi!" Tư Đồ Nhã Y từ bên ngoài chạy vào thông báo, nhìn vị tỷ tỷ như hoa trước mắt, không nhịn được khen ngợi: "Tỷ thật đẹp!"

"!.

.

" Trương Tiểu Ái không trả lời, nàng biết lời khen đó không dành cho mình.

"Ta dẫn tỷ ra ngoài.

" Tư Đồ Nhã Y cũng chẳng vì thái độ lạnh nhạt này mà để lòng, chạy tới dìu lấy Tư Đồ Tuyết Nhã, cũng như ngày trước tỷ muội hai người cạnh nhau chơi đùa, ca ca vẫn sẽ ở phía sau canh chừng các nàng.

Chỉ khác lần này Tư Đồ Vân Sơ không đi một mình, bên cạnh hắn vẫn còn Đường Văn a.

Không khí phủ Tướng quân nặng nề, hỷ sự cũng không vui vẻ gì, toàn bộ trên dưới hầu phủ thấy Nhị tiểu thư gả ra ngoài, trong lòng đều nhẹ nhõm hẳn, những ngày gà bay chó sủa đã không còn.

Bà mối đứng bên ngoài chờ đợi đã lâu, thái độ cũng không mấy hòa nhã, đối với nữ nhân không biết giữ gìn đức hạnh này, trong mắt toàn là khinh thường, dẫu sao bà ta cũng đang đứng trước cửa Tướng quân, thật không dám hành xử quá mức vô lễ, chỉ đành nhún nhường: "Giờ lành sắp đến, chúng ta cũng đừng nên chậm trễ, mời tân nương tử lên kiệu.

"
Khoan đã, Tư Đồ Tuyết Nhã sững người, pháo hoa, tiếng kèn trống chúc mừng đâu? Tân lang đâu? Nàng vội vén khăn trùm đầu….

.

"Điềm gở a, tân nương không được tự vén khăn.

" Bà mối hốt hoảng, tiến tới muốn thay nàng kéo xuống, chỉ thấy Tư Đồ Tuyết Nhã vung tay, thân hình một trăm bốn mươi cân của bà ta lảo đảo ngã ra đất.

"Ha ha ha ha ha ha ha…" Ai có thể nói cho nàng đây là chuyện gì không? Tư Đồ Tuyết Nhã không cam tâm: "Tư Đồ Vân Sơ, ngươi nói xem, tại sao chỉ có một cái kiệu bé tí như vậy chứ?"
Không chờ hắn trả lời nghi vấn của nàng, bà mối từ dưới đất gượng mình đứng lên, vì bất mãn mà giọng điệu cũng chanh chua: "Nhị tiểu thư còn muốn gì hơn nữa, đãi ngộ của thiếp thất xem như quá tốt rồi!"
Thiếp thất, hai từ như nặng ngàn cân, đem toàn bộ viễn tưởng đẹp đẽ của nàng đập nát, Cao Thiên Ca đối nàng làm vậy thật sao?
Tư Đồ Vân Sơ cười khổ, kẻ ngốc như nàng ta sao kiếp trước lại có thể một đường sống tốt đến vậy?
"Ta không trở thành thiếp, cả đời cũng đừng hòng.


" Tư Đồ Tuyết Nhã lại bắt đầu gào thét, dường như ngoại trừ việc khóc lóc chống lại số mệnh, nàng chẳng còn cách nào khác.

"Ngươi không có sự lựa chọn.

" Tư Đồ Vân Sơ lạnh nhạt nhìn nàng: "Nơi này vốn không thuộc về ngươi, ta đã nói qua nhiều lần, chính ngươi lựa chọn từ bỏ nó.

"
"Ngươi là ai?" Tư Đồ Tuyết Nhã cả kinh hỏi lại.

Hắn đối nàng mỉm cười: "Ta là Tư Đồ Vân Sơ.

"
Bà mối cũng không còn kiên nhẫn với nữ nhân đáng ghét này nữa, giọng điệu thúc giục: "Rốt cuộc cô nương có muốn gả hay không? Đại hoàng tử đã nói… quyết định tùy thuộc vào người.

"
Ha ha, tại sao ta lại quên mất, nơi này đàn ông có thể có tam thê tứ thiếp, hoàng đế cũng có tam cung lục viện, truyện "một đời, một đôi, một kiếp người" chính là mơ mộng hảo huyền.

Trương Tiểu Ái a Trương Tiểu Ái, ngươi chỉ là một con người bình thường, trong thế giới quyền lực ngự trị này, ngươi cũng chỉ sắm vai diễn viên quần chúng mà thôi.

Nước mắt lăn dài trên đôi gò má của nữ nhân, Tư Đồ Tuyết Nhã tự mình vén lại khăn che, kéo màn cửa ngồi vào cỗ kiệu chật hẹp.


"Chỉ cần ngươi an phận thủ thường, hắn sẽ không gây khó dễ cho ngươi, dù gì… ngươi cũng là nữ nhi của phụ thân.

" Tư Đồ Vân Sơ lớn tiếng nói với người trên kiệu.

Hai bàn tay siết chặt vào nhau, gương mặt dưới lớp khăn đã ướt đẫm, Tư Đồ Vân Sơ… Đâu mới là con người thật của ngươi? Tư Đồ Tuyết Nhã cười giễu, giá như ta tin tưởng vào ngươi một lần, có lẽ sẽ không ra cớ sự này.

"Thôi tình dang dở từ đây…" Trương đại gia ngồi trên nóc nhà nghêu ngao hát, muốn nữ nhân này yên phận, e rằng hơi khó đây, lại cúi đầu trêu chọc Tư Đồ Vân Sơ: "Tiểu tử, đau lòng muội muội sao?"
"Họa do nàng tự tìm đến, liên quan gì đến ta!" Tư Đồ Vân Sơ phản bác, nhìn sắc trời, đáy lòng dâng lên dự cảm xấu, dường như giông bão bây giờ mới thật sự bắt đầu.

*****
Phủ Đại hoàng tử không treo đèn đỏ, cũng không dán giấy đỏ, toàn bộ màu sắc u ám bao trùm toàn bộ phủ đệ, trông qua không khác gì tang sự khóc thương.

Tại một căn phòng tương đối tồi tàn, Tư Đồ Tuyết Nhã ngồi trên giường, khăn che mặt vẫn chưa được kéo xuống, bên cạnh chỉ có một ngọn đèn cầy đã cháy hơi phân nửa bầu bạn, chính nàng cũng đoán được, người kia sẽ không bao giờ đến.

“Cao Thiên Ca thì ra ngươi vốn dĩ tuyệt tình như thế!”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK