• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Buổi chiều ngày hôm sau, Tư Đồ Vân Sơ hẹn Tự Hoan gặp mặt tại Thiên Cư các, khi vừa tới nơi đã thấy hắn và Cao Thiên Lãng đợi sẵn từ trước.

"Tham kiến Tam hoàng tử.

" Tư Đồ Vân Sơ và Đường Văn chắp tay hành lễ.

Cao Thiên Lãng thấy mỹ nhân mình ngày đêm tâm niệm đã tới, chút bực dọc vì người kia tới muộn đều tiêu tán, mỉm cười hòa ái: "Không sao, ta cũng chỉ vừa mới đến.

"
Vừa dứt câu, Cao Thiên Lãng đã hướng mỹ nhân vẫy tay, chỉ chỉ vị trí trống bên cạnh: "Vân Sơ, mau đến đây.

"
Khóe miệng Tư Đồ Vân Sơ hơi co giật, bên ngoài lại giả vờ cười bất đắc dĩ: "Như vậy không hợp quy củ cho lắm, thần vẫn là ngồi phía đối diện thì hơn.

"
Hắc mâu hiện lên một tia âm u, rất nhanh đã bị chủ nhân che giấu bằng một nụ cười hòa nhã, Cao Thiên Lãng nói: "Ta cũng không thích làm khó người khác.

"
Tư Đồ Vân Sơ tìm một vị trí cách Cao Thiên Lãng không quá xa ngồi xuống, Đường Văn như cũ bám theo sau hắn, ánh mắt lãnh tĩnh không đoán được tâm tư.

"Tự Hoan.

" Cao Thiên Lãng lên tiếng.

Người kia ngây ngốc đứng bên cạnh không phản ứng lại, sắc mặt Cao Thiên Lãng nháy mắt lạnh xuống, lần nữa gọi: "Tự Hoan.


"
"Vâng.

" Tự Hoan bừng tỉnh, phát hiện người nọ đang không vui, liền cúi đầu tự trách.

Trước mặt Tư Đồ Vân Sơ, Cao Thiên Lãng không muốn phát tiết, cực nhẫn nhại nói: "Mau sai người đem thức ăn lên.

"
"Vâng.

" Tự Hoan gật đầu mau chóng rời đi, vừa chuẩn bị bước xuống bậc thang lại nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người.

Tư Đồ Vân Sơ cầm chén trà lên, như vô ý mà hỏi: "Thứ cho thần nhiều lời, Tự Hoan và điện hạ là loại quan hệ gì?"
"Vân Sơ đừng hiểu lầm, hắn chỉ là nô tài trong phủ của ta thôi.

" Chả cần suy nghĩ, Cao Thiên Lãng nhanh chóng đáp lời, khiến người ngoài nhìn vào cũng không nhìn ra chút sơ hở nào.

"Vậy sao?" Uống một ngụm trà, Tư Đồ Vân Sơ ý vị thâm trường mà nói, lại lơ đãng quét mắt về phía thân ảnh người nào đó.

Người nào đó hiện tại đang dại ra tại chỗ, vẻ mặt không dám tin, nam nhân mà hắn yêu, lại chỉ xem hắn là một tên nô tài.

Tự Hoan cắn môi mỏng ngăn cho nước mắt không chảy ra ngoài, nặng nề rời đi.

Đợi người kia đi rồi, Tư Đồ Vân Sơ mới nói tiếp: "Không biết vì lí do gì… điện hạ lại để Tự Hoan đến làm việc tại nhà thần?"
"Ngươi quên rồi sao?" Cao Thiên Lãng chăm chú nhìn đối phương, ánh mắt không che giấu sự thưởng thức: "Sinh thần tháng trước, ta đã nói, thật tâm muốn làm bằng hữu với ngươi, phủ của ta dư người liền muốn đem hắn đến giúp ngươi.

"
Ách… Mẹ nó, đừng nói tên này đang bày tỏ với hắn đó chứ?
Quả nhiên câu tiếp theo của Cao Thiên Lãng đã một phát nói đúng ý hắn: "Lẽ nào… tâm ý của ta với Vân Sơ, Vân Sơ vẫn chưa nhận ra.

"
Ta kháo, Vân Sơ là để ngươi gọi chắc.

Chưa để hắn nổi đóa, sát khí từ sau lưng đã truyền tới, dẫu là ngày nóng vẫn bị làm cho rét run, Đường Văn không biết mình ra sao, chỉ cảm thấy mấy lời này thật khó nghe.

Ghen… Tư Đồ Vân Sơ tủm tỉm cười, không cần quay đầu cũng đoán được bộ dạng đen thui của ai kia, tuy nội tâm vui sướng, nhưng hiện tại không được để lộ ra, hắn ho nhẹ tránh đi ánh mắt rực lửa của con công đối diện: "Tam hoàng tử thật biết nói đùa, tuổi ta còn nhỏ, chuyện tình cảm vẫn chưa nghĩ đến.

"
Biết Tư Đồ Vân Sơ đang khéo léo từ chối, Cao Thiên Lãng cũng không muốn bức hắn, vả lại bên cạnh mỹ nhân còn có người của mình đi theo giám sát, không cần quá lo lắng: "Ta cũng chỉ đùa thôi.

"
Nhớ lại chuyện vừa nãy, Cao Thiên Lãng mới chỉ nói ra lời tỏ tình với mỹ nhân đã phát giác ra sát khí nhằm vào hắn mà đến, cảm giác ánh mắt đó mang lại lạnh lẽo đến thấu xương.

Chuyển dời tầm mắt đến nam tử vẫn luôn đứng sau lưng Tư Đồ Vân Sơ, người nọ rũ mi mắt, một bộ yên tĩnh đến khó tin, lắc lắc đầu, chắc có lẽ nhìn lầm thôi.


Nửa canh giờ sau, Tự Hoan trở lại, phía sau còn có mấy tiểu nhị đem thức ăn dọn ra bàn, Cao Thiên Lãng hào phóng thưởng mỗi người một lượng bạc, ai nấy đều muốn khấu đầu tạ ơn.

Đúng là con khổng tước nhiều màu, trong lòng Tư Đồ Vân Sơ thật ghét bỏ hành động của tên kia, ngoài mặt vẫn phải trưng ra khuôn mặt sùng bái, thiếu điều muốn đem người lên bàn mà thờ: "Điện hạ thật hào phóng.

"
"Vân Sơ quá lời rồi.

" Cao Thiên Lãng khoát tay tỏ vẻ chuyện không đáng gì.

So với dáng vẻ cắn răng chịu đựng của Tư Đồ Vân Sơ, Tự Hoan vẫn là đứa trẻ thành thật, hỉ nộ ái ố đều hiện rõ trên khuôn mặt, chính là một bộ si mê đối với người kia.

Người trưởng thành đều có hứng thú với dạng này sao? Tư Đồ Vân Sơ nghiêm túc nghĩ, Tự Hoan lớn hơn hắn ba tuổi, theo luật pháp Cao Cơ mười sáu tuổi đã thành niên, tức có thể cưới vợ sinh con rồi, chỉ là… Tự Hoan lại yêu thích con công lòe loẹt này a.

Mà cũng không đúng, Đường Văn thích hắn, bộ dạng rất dễ nhìn nha.

Đúng đúng, không thể đánh đồng.

Ai đó không biết xấu hổ đang tự tung hứng bản thân, mặc kệ Cao Thiên Lãng nói bao lời đường mật vẫn là bỏ ngoài tai.

Một trận buồn nôn dâng lên, Tư Đồ Vân Sơ không biết bằng nghị lực kiên cường nào, hắn có thể đối với Cao Thiên Lãng mà tươi cười cả buổi chiều: "Điện hạ, hôm trước Tự Hoan có nói qua với thần, ngài muốn chuyển giao cho ta một số lượng gạo lớn.

"
"Đúng vậy.

" Cao Thiên Lãng gật đầu thừa nhận.

"Vậy, không biết giá cả như thế nào?" Tư Đồ Vân Sơ lên tiếng hỏi.

Cao Thiên Lãng bước tới nhẹ nhàng nắm tay mỹ nhân, dịu dàng bày tỏ: "Giữa chúng ta nói gì đến chuyện tiền bạc, cứ xem như ta tặng cho Vân Sơ đi.

"

Khốn kiếp, Tư Đồ Vân Sơ chửi rủa trong lòng, giả vờ thẹn thùng rút tay mình về: "Vậy sao được, điện hạ… nếu vậy thì thần xin từ chối nhận.

"
"Được rồi, vậy theo ý Vân Sơ đi.

" Mất mát rút tay về, Cao Thiên Lãng thu hồi dáng vẻ vừa nãy, nháy mắt trở về làm Tam hoàng tử thanh cao ngày thường.

"Ý tốt của điện hạ, ta sao nỡ từ chối.

" Tư Đồ Vân Sơ không nhanh không chậm nói tiếp: "Tính theo giá thu mua của thương nhân ba hào một cân, ngài thấy thế nào?"
"Được, theo ý ngươi.

" Cao Thiên Lãng đáp ứng.

Giọng điệu sủng nịch, nếu đổi lại là Tự Hoan khẳng định sẽ vui vẻ không thôi, đáng tiếc đối tượng nhận được đãi ngộ này là Tư Đồ Vân Sơ, hắn đã sắp không chịu nổi mấy lời sến súa này rồi.

Ngay lúc Tư Đồ Vân Sơ tưởng mình sắp làm ra chuyện mất mặt, Cao Thiên Lãng cũng chịu mang Tự Hoan hồi cung, trước khi đi còn hướng hắn hẹn ngày gặp lại.

"Đường Văn, chúng ta về phủ.

" Trước ánh mắt hiếu kỳ của người đi đường, Tư Đồ Vân Sơ thản nhiên nắm tay nam nhân, miệng còn không ngừng lầm bầm: "Phải tắm ngay mới được, cái con công đó làm ta ngứa hết cả mình.

"
Đường Văn mặc cho người kia lôi lôi kéo kéo, khóe miệng khẽ nhếch nhẹ, cục bông dỗi rồi!.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK