Ngày đó sau khi Tư Đồ Kiệt cùng Trương Thành Vũ nhảy xuống vực, hai người may mắn không chết, lần mò cả đêm cũng ra khỏi rừng đến được trang viên.
Sáng hôm sau, Tôn phu nhân cùng Tư Đồ Nhã Y phát hiện ra bọn họ nằm trước sân nhà, toàn thân đều là máu, biết sự tình không ổn liền đưa họ trốn vào nhà, trùng hợp thôn bên cạnh có một vị đại phu tài giỏi, nên mới có thể đem hai người cứu trở về.
Lại nói về việc Tư Đồ Nhã Y xuất hiện tại trang viên… Theo lời nàng kể lại, phủ tướng quân nhận được tin phụ thân và Trương đại gia bị ám sát, lại nhận được tin ca ca mất tích, vài hạ nhân trong phủ không nhịn được ôm tiền chạy đi mất, cùng lúc, Mộng Dao xuất hiện đưa nàng cùng Tiểu Hoa đến đây, xong việc liền biến mất.
Còn Đường Văn… Phải kể đến trong cái rủi có cái may, ngày đó đám thủ vệ đều tưởng y đã chết, liền tiện tay đem y vứt vào bãi tha ma.
Chỗ địa điểm âm khí tồn đọng quanh năm này, ngay cả động vật còn không muốn đi vào, há gì người bình thường sẽ xuất hiện, nhưng Dược Thánh - Cao Kỳ thì khác, lão không những tìm thấy Đường Văn đang thoi thóp, còn có thể đem y từ tay Diêm La Vương đoạt về.
Trong chuyện này công lao lớn nhất phải là Dược Thánh lão nhân, cả Tư Đồ Vân Sơ và Đường Văn đều nợ ông một lần cứu mạng.
Đường Văn sau khi tỉnh dậy liền muốn đi cứu Tư Đồ Vân Sơ, nhưng lại ngại bản thân nhất thời lỗ mãng mà "rút dây động rừng", nên chỉ còn có cách nhờ cậy người nọ.
Mà trong số những hầu cận bên cạnh Cao Thiên Triệt chỉ có duy nhất Triệu Tinh là người bọn họ có thể tin tưởng được, lần đặt cược này xem như đã đúng.
*****
Đã hơn một tháng kể từ khi Đường Văn cùng Tư Đồ Vân Sơ trở lại biệt trang, ngày mai chính là ngày thành hôn của hai người, toàn bộ trên dưới đều vui vẻ.
Đại hôn của ái tử và ái độ, Tư Đồ Kiệt cùng Trương đại gia bận tối mày tối mặt, Tôn phu nhân, Tư Đồ Nhã Y với Tiểu Hoa cũng bận rộn không kém, đều đang tất bật hoàn thành y phục cho hai tân lang.
Chỉ có Dược Thánh lão nhân rảnh rỗi quá liền sinh nông nổi, lôi kéo lão quản gia đi đánh cờ, ngâm thơ, thỉnh thoảng lại tìm đến Trương đại gia làm phiền.
Tư Đồ Vân Sơ hiếu động bởi vì đang có cục cưng cho nên thu liễm không ít, không biết có phải vì đang mang thai hay không, Tư Đồ Vân Sơ trở nên đặc biệt thích ngủ, buổi trưa nào cũng phải nằm trên ghế dài đặt dưới gốc đào trong sân mà ngủ.
Hôm nay cũng giống như vậy, Tư Đồ Vân Sơ nằm trên ghế dài ngủ say, nhưng mà, hắn chưa ngủ được bao lâu, liền cảm giác được có tầm mắt đang tập trung nhìn mình.
"Ai?" Bản tính cảnh giác cao khiến Tư Đồ Vân Sơ đột ngột mở to mắt, nháy mắt ngay ngẩn: "Tự Hoan!"
"Ngươi tỉnh rồi?" Tự Hoan chớp chớp mắt, sau đó ha ha cười khẽ.
Tư Đồ Vân Sơ muốn ngồi dậy, nhìn bộ dạng biếng nhác của hắn, Tự Hoan bất đắc dĩ lắc đầu, tiến tới dìu lấy Tư Đồ Vân Sơ, tiện thể đặt mông ngồi cạnh, dẫu sao cơ thể của Tự Hoan cũng không tiện.
Nhận ra điểm bất thường, Tư Đồ Vân Sơ đăm chiêu, một lúc lâu mới kinh hỷ mở to hai mắt: "Ngươi… ngươi… ngươi…"
"Ừm." Tự Hoan đỏ mặt, xấu hổ gật đầu thừa nhận, vươn tay chạm vào vùng bụng đã nhô cao, so với thời gian dĩ nhiên là lớn hơn Tư Đồ Vân Sơ một tháng mấy tuần tuổi.
"....." Tư Đồ Vân Sơ đột nhiên im lặng, như có điều suy nghĩ, sau vẫn là vờ như không biết gì, ngây ngô cười: "Xem ra ta và ngươi có thể kết thành thông gia rồi?"
"Thì ra ngươi cũng… ha ha ha!" Tự Hoan sau khi kinh ngạc qua đi, cũng bắt đầu cười lớn.
Chuyện Cao Thiên Lãng không chịu nỗi nhục nhã cùng cực hình tra tấn mỗi ngày đã chọn cách đâm đầu vào tường tự vẫn, Tư Đồ Vân Sơ lựa chọn im lặng.
Dù sao con người cũng nên sống cho hiện tại và tương lai, còn chuyện trong quá khứ Tự Hoan cũng đã buông bỏ từ lâu, hoặc… Chính bản thân Tự Hoan cũng không muốn biết về nó.
…..
Bởi vì Tư Đồ Vân Sơ cùng Đường Văn sống dưới một mái nhà, cho nên chuyện nghênh đón liền trực tiếp lược bớt, Tư Đồ Vân Sơ mặc một bộ hỷ phục đỏ thẫm, trên đầu đội một cái mũ phượng lưu hoa minh châu, cùng Đường Văn nắm tay đi vào trong sảnh chính.
Sảnh chính được bày trí rất giản đơn, một bàn trà, hai ngọn đèn cầy, trên tường dán giấy hỷ, treo rèm đỏ, trông qua vừa rực rỡ vừa ấm áp.
Ngồi trên chủ tọa đương nhiên chính là hai lão đương gia - Tư Đồ Kiệt cùng Trương Thành Vũ.
Hai người vừa mới bước vào, khách khứa bắt đầu hoan hô, bà mối lập tức hô một tiếng mở màn: "Nhất bái thiên địa!"
…..
Quay qua quay lại cả một ngày, Tư Đồ Vân Sơ đội mũ phượng cảm thấy cái đầu của mình đã muốn đứt lìa rồi, bởi vì hắn mang thai, đám người nháo hôn lễ không dám gây sức ép với hắn, liền đổi biện pháp buộc Đường Văn.
Đường Văn tính cách đạm mạc cũng bởi hôn lễ vui vẻ mà hiện tại vẫn bị cả đám người vây quanh không ngừng chuốc rượu.
Rốt cục cũng thoát khỏi đám người không ngừng ép buộc y uống rượu, lúc trở lại tân phòng trăng cũng đã lên cao rồi, đẩy cửa ra liền thấy người mặc hỉ phục chống hai má ngồi ở trên bàn.
"Trễ rồi sao còn không ngủ?" Ôn nhu cười, Đường Văn xoay người đóng cửa lại.
"Chờ ngươi!" Tư Đồ Vân Sơ vươn tay chờ Đường Văn.
Đường Văn hiện tại trên người đầy mùi rượu, đủ để thấy bị chuốc rượu không ít, phần công lao này hiển nhiên thuộc về Trương đại gia rồi.
"Cục bông ngốc." Đem người yêu ôm vào long, khóe miệng Đường Văn gợi lên một tia cười khẽ.
"Văn." Tư Đồ Vân Sơ gọi.
"Ân?" Đường Văn đáp.
"Tuy ta biết hôm nay ngươi bị bọn họ chuốc rất nhiều rượu, nhưng ly này không thể không uống." Lấy một đôi ly rượu từ dưới bàn lên, Tư Đồ Vân Sơ chờ mong nhìn y.
"Đương nhiên, đây là rượu giao bôi của chúng ta mà." Đường Văn tiếp nhận ly rượu.
Cùng nhau quấn tay uống xong ly rượu, Đường Văn bế Tư Đồ Vân Sơ tới giường.
"Ta còn có cục cưng." Tư Đồ Vân Sơ khiu mi.
"Yên tâm, ta sẽ nhẹ nhàng." Đường Văn giúp hắn trút bỏ ngoại bào, lúc nhìn đến tấm lưng hắn, y không nhịn được xót xa.
Ngày đó vì bảo vệ cho Đường Văn, Tư Đồ Vân Sơ dùng lưng mình làm lá chắn che cho y, tựa hồ đã bị hỏa long tạt thương tổn qua, vân da đen đỏ rối rắm cuộn vào nhau, không có một chỗ nào là hoàn hảo.
"Văn sợ sao?" Tư Đồ Vân Sơ nở nụ cười yếu ớt.
"Không." Đường Văn đặt một nụ hôn lên tấm lưng trần xấu xí đó, dù cho người trong thiên hạ chê bai hay trào phúng, chỉ duy nhất, Đường Văn luôn cảm thấy Tư Đồ Vân Sơ là báu vật mà ông trời ban cho y.
Trán chạm trán, cả hai cùng lúc nhẹ nhàng phun a một câu: "Yêu ngươi, đời đời kiếp kiếp vĩnh viễn yêu ngươi….."
Màn che phủ xuống, hồng sa đã phân tán, dấu đi xuân ý trước mắt, động phòng hoa chúc đã tới, đương nhiên là rời đi để lưu lại cho đôi tân lang tân lang rồi.
*****
Tân vương Cao Cơ - Cao Thiên Triệt đăng cơ, sửa niên hiệu thành "Vân Thương".
Cùng năm, Vân Thương đế mở rộng quan hệ với Ti Sơ, ký kết hiệp ước ngừng chiến hơn năm mươi năm, đồng thời yêu cầu Ti Sơ hằng năm đều phải nộp cống phẩm.
Cùng năm, Vân Thương đế tuyên một đạo thánh chỉ, sinh thời không nạp phi, bãi bỏ chế độ tuyển tú, người kế vị sẽ lựa chọn tôn thất của quần thần.
Năm thứ hai, Vân Thương đế làm cả nước xôn xao, ngay cả nước láng giềng cũng khiếp sợ, không phải vì Vân Thương đế hủy thánh chỉ không nạp phi của mình, mà bởi vì nam hoàng hậu của Vân Thương đế là một khối linh bài.
Ba năm sau, Vân Thương đế hỗ trợ tân vương Lâm Sư quốc lên ngôi, tạo dựng mối quan hệ liên bang hai nước.
Theo thời gian Vân Thương đế tại vị, Cao Cơ dân phú binh cường, tuy về sau chiến hỏa liên tục, dân chúng cũng không hề mất đi sự tôn trọng với hoàng đế.
Cuối cùng thống nhất thiên hạ, trở thành bá chủ duy nhất của đại lục Vân Vũ, cũng là đế vương xuất sắc nhất trong lịch sử Cao Cơ quốc.
- HOÀN CHÍNH VĂN -
Danh Sách Chương: