Ngày hai mươi lăm tháng tư, đoàn người Cao Thiên Triệt rốt cuộc đi đến hoàng thành, thống lĩnh thị vệ Chư đại nhân ra khỏi thành mười dặm nghênh đón, Cao Thiên Triệt cưỡi ngựa đi đến, Chư đại nhân từ rất xa đã cúi mình cung kính: "Cung nghênh điện hạ hồi cung!"
Cao Thiên Triệt xuống ngựa nhìn Chư đại nhân mỉm cười, bốn mắt nhìn nhau, hai người đều ngầm hiểu trong lòng, Chư đại nhân hướng người gác cổng hô lớn: "Mở cửa thành!”
Sau khi cánh cổng hoàng thành mở ra, Cao Thiên Triệt cùng Trương Di lần lượt đi vào thành, phía sau Chư đại nhân cùng những người khác lần lượt đi theo, trên đường Chư đại nhân đánh ngựa đến gần, nói: "Điện hạ, như lời ngài phân phó, thần đã cho chặn đường mật tín ở Ti Sơ, đảm bảo một chút tin tức cũng không lọt vào hoàng cung."
Cao Thiên Triệt gật đầu: "Cao Thiên Ca vẫn chưa biết Tùy Tâm rơi vào tay ta?"
"Dạ vâng!" Chư thống lĩnh trầm giọng: "Thần đã sai người điều tra, như điện hạ nghi ngờ, quả nhiên sứ thần là ngũ hoàng tử Ti Sơ, ái tử của hoàng đế.
Hiện tại người nọ nằm trong tay chúng ta, quân đội Ti Sơ sẽ không dám làm càn, Cao Thiên Ca cũng mất đi hậu thuẫn."
Cao Thiên Triệt mỉm cười: "Cho nên không phải ta đang ỷ mạnh hiếp yếu sao?"
Chư thống lĩnh bật cười, hạ giọng: "Từ lúc lên ngôi, Cao Thiên Ca hoành hành ngang ngược, vài trọng thần trong triều đã tỏ ra bất mãn, lúc này điện hạ trở về, bọn họ chẳng phải nên ủng hộ người sao?"
Cao Thiên Triệt cười mà không nói.
Tư Đồ Vân Sơ cưỡi ngựa phía sau, hắn ngẩng đầu nhìn Cao Thiên Triệt cùng thống lĩnh thị vệ đi trước, trong lòng dâng lên bất an.
…..
Một binh sĩ mang vẻ mặt kinh hoảng chạy vào đại điện: "Bẩm báo bệ hạ, quân đội nhị hoàng tử đã tiến công đến bên ngoài cổng hoàng cung, nếu bên ta không mở cổng, bọn họ sẽ phát động hỏa dược cho nổ toàn bộ."
Thình lình chiến sự đem Cao Thiên Ca trong sắc dục thức tỉnh, hắn hiển nhiên cực kì nóng giận: "Gọi Chư thống lĩnh đến cho trẫm, sai hắn chỉ huy nhân mã phòng thủ trước cửa cung.
Hoàng cung dễ thủ khó công, quân Cao Thiên Triệt muốn tiến công cũng khó.
Đem quân ra tiếp viện cho quân coi giữ thành, chỉ cần viện quân tới, nắm chắc có thể đánh lui bọn chúng."
"Bệ… bệ hạ, chính Chư đại nhân là người cho mở cửa thành, mở đường cho quân nhị hoàng tử tiến vào!"
"Cái gì?" Cao Thiên Ca nghiến răng: "Nghiệt súc, hắn dám phản bội trẫm."
Vốn tin rằng hoàng cung phòng thủ kiên cố, quân Cao Thiên Triệt không thể nào tiến công được, chỉ cần chờ Tùy Tâm hay tin cho viện quân tới, hai quân tiền hậu giáp kích, chắc chắn sẽ có cơ hội đánh bại quân địch.
Nhưng hiện tại… Vội vàng ly khai khỏi điện cùng binh sĩ báo tin, Cao Thiên Ca xông đến trước cổng hoàng cung.
Trên tường hoàng cung nhìn về phía xa đã thấy quân Cao Thiên Triệt tiến lên nghìn nghịt, hẳn là quân tiên phong.
Xem ra lần này Cao Thiên Triệt đã dồn toàn bộ binh lực, nhất quyết để toàn gia quân của hắn tử chiến.
"Cao Thiên Ca!" Cao Thiên Triệt toàn thân mặc áo giáp đen tuyền, đây chính là áo giáp do chính tay Tư Đồ Vân Sơ tôi luyện, vảy của Thạch Đầu Ngư kết thành, không chỉ cứng rắn hơn sắt thép, mặc trên người cũng nhẹ tênh, không ảnh hưởng đến tốc độ di chuyển của hắn: "Ngươi giết vua đoạt ngôi, làm đủ chuyện tàn ác, niệm tình nghĩa huynh đệ, ta cho ngươi cơ hội cuối cùng, mau mở cửa thành!"
"Đầu hàng?" Cao Thiên Ca cười giễu, một thân hoàng kim sáng loáng trên cao, hắn nhìn Cao Thiên Triệt đầy kiêu ngạo: "Bằng chứng đâu mà ngươi dám nói ta giết phụ hoàng đoạt ngôi vương? Cả dân chúng hôm nay đều chứng kiến, ngươi… Cao Thiên Triệt ngươi dẫn quân xông vào hoàng cung, đe dọa đế vương là ta, kẻ muốn mưu phản phải là ngươi!"
"Vậy sao?" Cao Thiên Triệt nhoẻn miệng cười, từ trên người lấy ra một hộp gỗ, vươn tay mở nắp, trước cái trố mắt đầy kinh hãi của Cao Thiên Ca, hắn mở miệng: "Ngươi nói phụ hoàng truyền ngôi cho ngươi, vậy ngọc tỷ trong tay ta tính là gì? Ha ha ha ha ha ha… sao ngươi có thể ngu ngốc đến vậy!"
Hết thảy mọi chuyện đều được Cao Thiên Triệt tính toán kỹ lưỡng, chỉ chờ hắn tự mình nhảy vào chảo nóng.
"Chuẩn bị lôi thạch, cung tiễn, hỏa khí, phân phó xuống cửa đông, nam, bắc chuẩn bị chiến đấu." Cao Thiên Triệt chỉ huy.
Cùng lúc một thị vệ đi tới, trên tay còn túm theo một nam nhân, đem đến trước mặt Cao Thiên Ca: "Cao Thiên Triệt! Ngươi nhìn xem đây là ai?" Hắn kéo tóc nam nhân, bắt người nọ phải ngẩng đầu, khuôn mặt nam nhân lúc này đã be bét máu, nhưng vẫn nhìn ra được… Là Hạ Tư Vũ.
"Hạ Tư Vũ!" Thanh âm Tư Đồ Vân Sơ như có lực xuyên thấu, ngay thời khắc nghe được giọng nói hắn, thân thể Cao Thiên Ca không kìm chế được mà run nhẹ, người này vẫn còn sống.
Tư Đồ Vân Sơ từ trong đám đông cưỡi ngựa đi về trước, hắn lẳng lặng nhìn Cao Thiên Ca, lên tiếng: "Đừng lạm sát người vô tội nữa! Cao Thiên Ca, quay đầu là bờ!"
"Im miệng!" Cao Thiên Ca quát lớn, vươn tay đặt lưỡi kiếm ngay tại động mạch chủ của Hạ Tư Vũ, uy hiếp: "Cao Thiên Triệt! Nếu không muốn ái nhân mình chết, ngay lập tức cho quân rút khỏi kinh thành!"
"Điện hạ!" Trương Di lên tiếng nhắc nhở.
"Điện hạ, cứu ta!" Hạ Tư Vũ hai mắt ngấn lệ, nhìn về nam nhân mình yêu sâu đậm, như cún nhỏ mà cầu xin: "Điện hạ, người từng nói sẽ bảo vệ ta! Người còn nhớ lúc nhỏ trước khi vào phủ, điện hạ hứa sẽ chăm sóc ta cả đời! Người không được thất hứa!"
Cao Thiên Ca mất kiên nhẫn, mũi kiếm cứa nhẹ, cái cổ trắng nõn của Hạ Tư Vũ đã xuất hiện vài giọt máu đỏ: "Đừng thách thức lòng kiên nhẫn của ta! Rút quân, rút quân cho ta!"
Hạ Tư Vũ vì đau mà rơi lệ, hơn thế là thái độ lưỡng lự của Cao Thiên Triệt khiến trái tim hắn ê buốt: "Điện hạ!"
Hít sâu một hơi dài, Cao Thiên Triệt giương cung trên tay.
"Cái gì?" Tư Đồ Vân Sơ kinh ngạc: "Thiên Triệt, ngươi…."
Mũi tên bắn ra, chính xác đâm thẳng vào lồng ngực trái Hạ Tư Vũ, người nọ ngay cả kêu cũng chưa kêu được một tiếng mà đã ngã xuống.
Thân thể Hạ Tư Vũ trượt khỏi lòng ngực Cao Thiên Ca, trượt dài xuống đất, hai mắt mở to như không cam lòng, Cao Thiên Ca sững sờ nhìn hắn: "Ta đã đánh giá cao sự si tình của ngươi, thì ra khi đứng trước quyền lực, chúng ta đều giống nhau."
"Câm miệng!" Trong lòng Cao Thiên Triệt như lửa đốt, không ngừng bắn tên trong tay: "Cho nổ pháo, đạp đổ tường thành cho ta!"
"Đùng đùng" "đoàng đoàng", binh lính cho đạn vào hỏa long, bắn vỡ tường.
Ánh lửa thấp thoáng nơi tường thành, bóng dáng Cao Thiên Ca thẳng tắp, hắn hồi tưởng lại cuộc đời mình, tham sân si, tranh giành quyền lực, mưu toan mọi thứ chỉ để hướng đến cái ngai vàng lạnh lẽo này: "Vân Sơ!"
Tư Đồ Vân Sơ nheo mắt, bộ dạng Cao Thiên Ca lúc này thật ưu tư, thật giống lúc nhỏ…
"Ta từ lúc bắt đầu tiếp cận ngươi, cho đến khi lợi dụng được ngươi, tất cả đều là giả!" Cao Thiên Ca nhận lấy ánh mặt trời gay gắt, nở nụ cười.
"....." Tư Đồ Vân Sơ biết rõ chuyện này.
Trương Di phá công, nháy mắt liền tiếp cận cửa thành cung, một cơn gió thổi qua, thổi tan sương khói cùng ánh lửa nói cửa thành, hắn quay đầu liền phát hiện đó là một cỗ thi thể.
"Cao Thiên Ca!" Tư Đồ Vân Sơ nhắm chặt hai mắt.
Cao Thiên Ca thả người nhảy xuống.
Ta xin lỗi, lại lừa gạt ngươi, ta luôn nói dối, chỉ có yêu ngươi là thật! Vân Sơ, nếu có kiếp sau, ta sẽ không đầu thai vào hoàng thất, yên phận bên cạnh ngươi!
Thân thể hắn từ tường thành rơi xuống đã muốn thịt nát xương tan, Tư Đồ Vân Sơ nhảy khỏi ngựa chạy đến, cả đầu Cao Thiên Ca vỡ vụn, máu tươi bắn lên khắp tường hoàng cung, long bào cũng nhuộm sắc hoa mẫu đơn, một màu đỏ chói mắt.
Nghĩ kỹ lại, Cao Thiên Ca vốn yêu thích cái đẹp, chỉ sợ một vết xước nhỏ trên mặt cũng khiến hắn không vừa mắt, Tư Đồ Vân Sơ khẽ lắc đầu: "Món nợ giữa hai ta xem như kết thúc, kiếp sau không gặp, không oán!"
Đôi mắt nâu sắc lạnh như băng: "Vân Sơ!" Cao Thiên Triệt nói: "Hắn đã chết rồi, đừng thương tâm."
"Thương Tâm?" Tư Đồ Vân Sơ lạnh lùng cười: "Nếu Cao Thiên Ca không lệnh cho Tùy Tâm chặn đường, Đường Văn sẽ không vì cứu ta mà chết! Không những Cao Thiên Ca, mà mạng Tùy Tâm ta cũng muốn, ngươi sẽ giúp ta đúng không?"
Cao Thiên Triệt một người một ngựa vẫn trơ mắt đứng sững tại chỗ.
Vẻ mặt hoàn toàn không thể nào tin được, giống như người đứng trước hắn không phải Tư Đồ Vân Sơ, giống như quên đi những việc mình từng làm, nhất thời không tài nào đáp ứng nguyện vọng của đối phương.
Trương Di cùng đại đội vượt lên như thủy triều tiến về phía trước, xâm chiếm hoàng cung.
Quân đội lớn tiếng hô như như chúc mừng chiến thắng của Cao Thiên Triệt: "Thánh thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!"
Cao Thiên Triệt ngồi trên lưng ngựa oai phong lẫm liệt, tay cầm trường kiếm chỉ thẳng về phía nội điện, phía sau như thủy triều hướng thẳng đến đây.
Tư Đồ Vân Sơ cũng không vì vậy mà thất vọng, bởi ngay từ khoảnh khắc mũi tên Cao Thiên Triệt bắn ra về phía Hạ Tư Vũ, hắn liền biết, nam nhân này cũng chẳng có trái tim.
Cảnh tượng trước mắt như địa ngục, vô số binh sĩ theo phe Cao Thiên Ca ngã xuống huyết nhục mơ hồ làm cho Tư Đồ Vân Sơ đỏ cả mắt, so với kiếp trước, kiếp này mạng người đổ xuống nhiều vô kể, mọi lỗi lầm đều do hắn mà ra..
Danh Sách Chương: