“Văn Văn, đi cùng ta.
”
Cách vài phút trước, Đường Văn mới chỉ tách khỏi Tư Đồ Vân Sơ đi mao xí, đương định quay trở lại cùng người kia, giữa đường lại xuất hiện một tên chán sống dám đứng ra chắn lối đi của y.
“Văn Văn, đi cùng ta.
” Tùy Tâm lặp lại lời nói vừa rồi, lúc này hắn vẫn chưa nhận ra người trước mặt có bao nhiêu mất kiên nhẫn, bộ dạng trước sau như một, mê luyến đối với nam nhân mình vừa gặp đã yêu: “Tư Đồ Vân Sơ không phải người tốt, người ở cạnh hắn đều sẽ không có kết cục tốt đẹp.
”
Đường Văn im lặng, dường như đối với lời người đối diện có chút suy tư.
“Tư Đồ Vân Sơ là một kẻ ích kỷ!” Thấy ân nhân không bác bỏ, Tùy Tâm càng được nước lấn tới, một câu lại một câu kể tội Tư Đồ Vân Sơ: “Rõ ràng đã gả cho Nhị hoàng tử, từ đầu đến cuối lại không buông tha ngươi, Văn Văn, ngươi nghĩ kỹ đi, kẻ như thế làm sao xứng với người tốt như ngươi?”
Ngũ hoàng tử Ti Sơ hai mắt rưng rưng, bộ dạng thần sắc u uất: “Văn Văn, ta là thật lòng thích ngươi!”
Đường Văn ngàn vạn lần không nghĩ, cũng tuyệt đối không nghĩ ra nam nhân này lại mang ái mộ đối với mình.
“Văn Văn!” Tùy Tâm nhìn bóng lưng lạnh lùng quay đi của người nọ, không kìm được cất thanh gọi, hắn tột cùng không hiểu được vì sao Đường Văn không quan tâm cũng không tức giận, hay… Thật ra trong mắt nam nhân, Tùy Tâm hắn chưa từng tồn tại.
Cả đời Tùy Tâm đã chịu hai lần đả kích, một là do Tư Đồ Kiệt gây nên, hai chính là nam nhân đã cứu hắn một mạng này, thử hỏi, còn có cái gì có thể làm cho người tương lai sẽ thừa kế ngôi vương, quyền khuynh thiên hạ, địa vị cao quý như Tùy Tâm cam nguyện leo lên thuyền của Cao Thiên Ca, dấn thân vào cuộc tranh đấu của hoàng triều Cao Cơ.
“Văn, ta nói cho ngươi biết, Tư Đồ Vân Sơ chết chắc rồi!” Tùy Tâm cười giễu, khẽ rầm rì: “Hắn không đấu lại bọn ta đâu!”
Bầu không khí chợt trở nên yên ắng, mơ hồ chỉ còn nghe thấy tiếng lá cây xào xạc bên hiên nhà.
Thật lâu sau, Đường Văn rốt cục nhẹ nhàng gật đầu: “Ta chờ.
”
Chính Tùy Tâm tựa hồ không tưởng được y cư nhiên có loại phản ứng này, ngây người một lúc mới hiểu ra được, trên mặt lộ ra mạt cười khổ: “Đại hoàng tử đã đáp ứng, chỉ cần hắn lên ngôi vương sẽ tác thành cho hai chúng ta, Văn Văn chờ ta.
”
“Bốp, bốp” hai tiếng vỗ tay vang lên, Tư Đồ Vân Sơ từ sau bức tường đối diện đi ra.
Tư Đồ Vân Sơ ở trên mặt không biết nên cười hay nên khóc… Có phải nên cảm kích trí thông minh của Tùy Tâm đã giúp hắn giải bày nghi vấn trong lòng, hắn luôn nghĩ, lão hoàng đế ắt hẳn sẽ tác hợp mối hôn sự này cho Cao Thiên Lãng, nào ngờ người được chỉ định lại đổi thành Cao Thiên Ca.
Nhà ngoại tổ Cao Thiên Ca là trọng thần triều đình, thừa tướng Lý dịch Hiên nắm giữ thần thế trong triều, hôn sự với Ti Sơ không khác gì giúp Cao Thiên Ca như hổ mọc thêm cánh, chuyện hồ đồ như vậy, Cao Hoàng sẽ không làm, ngoại trừ việc Ti Sơ đích thân chọn phò mã.
“Đó là lợi ích Cao Thiên Ca cho ngươi?” Tư Đồ Vân Sơ có điểm muốn cười, lại thật sự thấy không có gì đáng buồn cười, liền mơ mơ màng màng như vậy, tiêu sái bước về phía đầu gỗ.
“Tư Đồ Vân Sơ! Ngươi là tiểu nhân, ấy thế mà nghe lén bọn ta nói chuyện.
” Tùy Tâm nghiến răng ken két, dường như rất khinh thường hành động của đối phương.
Liếc mắt một cái, Tư Đồ Vân Sơ lại vờ như không quan tâm, tay khoác tay Đường Văn, mỉm cười: “Văn đi lâu quá đó, ta chờ không nỗi phải chạy đi tìm, may mà hồ ly tinh vẫn chưa tha đi mất!”
“Hồ ly tinh” “Tha đi mất”, Tùy Tâm nghiền ngẫm hồi lâu, lại nhìn ánh nhìn chế nhạo của người nọ, hắn liền xác định tên khốn đó là đang mắng mình: “Tiện nhân, ngươi dám mắng ta, ngươi đừng quên thân phận ta là gì?”
Từ lúc sống lại, Tư Đồ Vân Sơ vẫn luôn tự nghĩ, hắn đã làm gì sai mà một tên lại một tên đều mắng hắn là “tiện nhân”… Rõ ràng là nam nhân chính khí đầy mình, hơn nữa luôn tự nhận ta tuyệt đối chưa cướp đoạt dân nữ nhà lành, cũng chưa từng chen chân vào gia đình của ai, thế nào lại cứ phải gán mác “tiện nhân” cơ chứ!
“Đi thôi!” Lần này tới lượt Đường Văn lên tiếng, y không muốn cục bông bị làm phiền, dứt khoát bỏ qua thì hơn.
“Ân.
” Tư Đồ Vân Sơ ngoan ngoãn gật đầu, nhu thuận cùng Đường Văn rời đi.
Mắt thấy bóng hình hai nam nhân sắp biến mất sau ngã rẽ, Tùy Tâm nện mạnh tay xuống nền đất, thân thể to lớn khiến động tác này dùng lực rất lớn, chẳng mấy chốc đã để lại một lõm to: “Ta không cam tâm!”
“Chỉ cần Tư Đồ Vân Sơ biến mất, Đường Văn sẽ thuộc về ngươi không phải sao?” Thanh âm mềm mại bất chợt vang lên, Tùy Tâm ngơ ngác nhìn người choàng áo trước mặt, mũ đội đầu cơ hồ đã che hết phân nửa, chỉ để lại một đôi môi đỏ mộng.
“Ngươi là….
.
”.
Danh Sách Chương: