Một tiếng “Tân lang nghênh kiệu” vừa hô to, Cao Thiên Ca đội kim quan, một thân hỉ phục đỏ thẫm, mang theo vui mừng ấm áp mỉm cười chậm rãi đi ra, vẻ mặt vui vẻ, bộ dáng tinh thần đầy đủ, làm cho người ta hoàn toàn không nhìn ra sơ hở.
Đứng trước kiệu hoa, Cao Thiên Ca vươn chân phải ở trên cửa đá một chút.
Bà mối ở một bên cao hứng hát vang: “Lạc kiệu!” Một vị nữ quyến trong đội ngũ đưa thân tự mình mở ra kiệu môn, nghênh đón tân lang hạ kiệu.
Trong nháy mắt, tân khách cùng dân chúng vây xem ở đây đều không nhịn được kinh hô một tiếng, cũng không phải nhìn thấy diện mạo tân lang được che dưới bức rèm khăn đỏ, mà là hôn phục này, so với nam hoàng hậu năm đó chỉ hơn chứ không kém! Như vậy có thể thấy được hôn sự này được hai nước coi trọng như thế nào!
Lập tức trong phủ, một trung nhiên phụ nhân mặc lễ phục vui mừng, cười không khép miệng đi ra, đem một chuỗi đồng tâm kết đỏ thẫm giao cho hai tân lang.
“…..” Tư Đồ Vân Sơ không chuyển mắt, nhìn chằm chằm hôn lễ.
Cao Thiên Ca nắm một đầu của dây đỏ, cùng tân lang đồng thời xoay người, ánh mắt lơ đãng đảo qua nơi nào đó, tươi cười trên mặt thoáng chốc đông cứng.
Hắn nhìn thấy đúng là Tư Đồ Vân Sơ cùng Cao Thiên Triệt, đứng cạnh nhau! Cao Thiên Ca thu liễm tâm thần, bình tĩnh nắm tay tân lang đi vào vương phủ, trong mắt đã không còn ôn nhu vừa rồi, ngược lại dẫn theo một tia lãnh ý cùng hận ý.
Cao Thiên Triệt nhìn hắn, từ đầu tới đuôi ánh mắt đều mang theo trào phúng.
Từ trước cặp phượng mâu kia chỉ ôn nhu với mình, giờ phút này chỉ có thờ ơ, lạnh nhạt.
Cao Thiên Ca tươi cười trên mặt không đổi, hận ý khắc cốt ghi tâm trong mắt lại ngày càng đậm.
Cao Thiên Triệt bên này chú ý tới biến hóa của Cao Thiên Ca, vươn tay làm bộ lơ đãng vuốt ve mái tóc của Tư Đồ Vân Sơ, trước khi người nọ phản ứng lại liền nói: “Chúng ta đi vào thôi, không cùng Cao Thiên Ca nói hai ba câu chúc mừng, ta sẽ không yên lòng.”
Tư Đồ Vân Sơ khóe môi khẽ nhếch, mang theo ý tứ hàm xúc trêu tức nói: “Ngươi sẽ không nhất thời xúc động giết người đi!”
Cao Thiên Triệt khẽ nhíu mày, tay co lại thành nắm: “Ta lại thấy ngươi hẳn sẽ đau lòng, dù sao mối quan hệ lúc trước của các ngươi cũng là…”
“Ha ha.” Tư Đồ Vân Sơ lén lút khìu nhẹ ngón tay Đường Văn, ngữ khí mang theo tiếu ý: “Ta đã có người trong lòng, vì sao còn phải đau lòng vì kẻ khác?”
Đường Văn ngạc nhiên, mặt ửng đỏ khó có được, tránh mặt sang hướng khác.
Cao Thiên Triệt nhíu mày, cũng không tiếp tục tìm khó xử cho mình, nhanh chóng đi vào.
Đại hoàng tử đại hôn, đương kim Thánh Thượng sẽ thân lâm chủ trì, nhưng Hoàng đế lại không muốn xuất đầu lộ diện, cũng để cho bá quan văn võ hiểu rõ ý tứ của mình.
Tân lang hai người bái đường xong, Hoàng phi trước bị đưa vào tân phòng chờ, mà Đại hoàng tử thì ở tại đại sảnh tiếp khách.
Tham dự đều là vương tôn công tử, trừ bỏ Tam hoàng tử - Cao Thiên Lãng nghe nói nhiễm phong hàn ở nhà tĩnh dưỡng, khách mời khác đều đến đông đủ, dĩ nhiên cũng không thể nào vắng mặt Thừa tướng - Lý Dịch Hiên.
Mà Cao Thiên Triệt và Tư Đồ Vân Sơ bên này vừa hay đang trò chuyện với Tư Đồ Kiệt, đồng thời cũng có vài vị quan viên mang tâm tư ủng hộ phe cánh Nhị hoàng tử đến bắt chuyện.
Thấy bọn họ, Cao Thiên Triệt lộ ra một cái tươi cười, lôi kéo Tư Đồ Vân Sơ tiến lên giới thiệu: “Vân Sơ, vị này là Hộ Bộ Thượng Thư Kiều đại nhân, vị này là Bịnh Bộ Thượng Thư Tàn đại nhân, vị này là Lễ Bộ Thượng Thư Lý đại nhân, còn có vị này, là tri phủ thủ thành Kim Xuân,...”
Tư Đồ Vân Sơ mỉm cười đối với bọn họ gật đầu có lệ, trong lòng cười lạnh, kiếp trước khi phụ thân hắn bị buộc tội phản quốc, đám người này mỗi người một câu đem cha hắn bức tử, đúng là thế đạo vô thường, đám tiểu nhân này ngày hôm nay cũng đứng trước hắn mà a dua nịnh hót.
Mấy vị đại nhân kia nhìn đến Tư Đồ Vân Sơ vẻ mặt đạm mạc, bộ dáng không muốn thân cận, trong lòng cũng rất là khó chịu, nhưng ngại Tư Đồ Kiệt bọn họ cũng không tiện phát hỏa, cho nên chỉ hậm hực tùy tiện hàn huyên vài câu liền qua bàn khác.
“Ngươi cũng nên chừa mặt mũi cho bọn họ, ít nhiều bọn họ cũng là trọng thần trong triều.” Cao Thiên Triệt lặng lẽ lôi kéo tay Tư Đồ Vân Sơ.
Tư Đồ Vân Sơ rút tay mình về, nghiêm mặt lạnh lùng cằm điểm điểm phía sau hắn, nói: “Người đã đến, không phải nói muốn đi chúc mừng?” Nói xong liền mang theo Đường Văn chuyển thân, đi đến một góc tối bên bàn ngồi xuống, tự rót tự uống.
Cao Thiên Triệt bất mãn với thái độ của đối phương, sau đó thay đổi một bộ dáng mỉm cười, xoay người đối Cao Thiên Ca đã đến phía sau hắn nói: “Chúc mừng, ta thật đã quá xem thường thủ đoạn của hoàng huynh rồi!”
Cao Thiên Ca sửng sốt, cũng thản nhiên nở nụ cười, nói: “Mọi thứ ta đã bài trí xong xuôi, chỉ chờ hắn lọt lưới.”
Cao Thiên Ca ở Tư Đồ Vân Sơ trên bàn kia nhìn lướt qua, thấy Tư Đồ Vân Sơ chính là lạnh nhạt uống rượu dùng bữa, bộ dáng thản nhiên tự đắc, yên tâm không thôi làm cho Cao Thiên ca trong lòng lửa giận lại thiêu vượng thêm vài phần.
Cao Thiên Triệt ánh mắt lạnh lùng, quay đầu để sát vào tai Cao Thiên Ca nhẹ giọng nói: “Thời gian gấp rút, đừng chần chừ.”
Cao Thiên Ca trên mặt tươi cười không giảm, thanh âm cực thấp trả lời: “Đương nhiên, chỉ chờ hắn mắc bẫy, ai cũng không cứu được.”.
Danh Sách Chương: