"Ca ca…" Tư Đồ Nhã Y muốn thay Đường Văn giải thích, chỉ sợ hai bọn họ sẽ có hiểu lầm, lại thấy Tư Đồ Vân Sơ khoác tay ngăn lại.
"Tiểu Hoa, gọi hết tất cả người trong phủ đến đây.
" Tư Đồ Vân Sơ đến bên bàn ngồi xuống, tự rót cho mình một chung trà, tao nhã uống.
A hoàn Tiểu Hoa ngây ngốc một lát, sau lập tức nhận lệnh, kêu toàn bộ mọi người đến phòng Đại thiếu gia, ngay cả gia chủ Tư Đồ Kiệt và Trương đại gia đều có mặt.
"Đây rốt cuộc là chuyện gì?" Tư Đồ Kiệt khẽ nheo mắt, dạo này chỉ riêng việc của nữ nhi đã khiến ông đủ phiền não rồi, hiện tại lại nảy sinh sự tình khác.
"Ách, ngươi là ai sao lại trèo lên giường đồ đệ ta?" Trương Thành Vũ khí tức sôi trào, hùng hổ dọa người tiến tới muốn kéo nữ nhân kia xuống, đến gần mới thấy rõ, nàng ta đang lõa thể nữa phần trên, gương mặt vô tội dùng y phục đã rách che chắn lại, cái này… Chả lẽ là Văn Nhi?
Giọng Trương đại gia kỳ thực rất có lực phát tán, mấy chục con mắt đều theo hướng giường mà nhìn đến, Tiểu Hồng lúc này cả gương mặt đều căng cứng, bàn tay cầm y phục khẽ siết chặt, bất giác quên cả việc phải khóc tiếp, Đường Văn nằm bên cạnh, toàn thân vừa bị trúng độc nên cơ thể có chút suy yếu, mệt mỏi nhắm mắt lại, thái độ của cục bông… Là không tin y sao?
Thấy cả phủ đều tới đông đủ, lúc này Tư Đồ Vân Sơ mới vỗ tay, cười nói: "Mọi người mau đến đây xem, thân hình thị nữ này có phải rất đẹp không?"
Không ai dám đứng ra trả lời, cố gắng cúi thấp đầu giảm sự tồn tại của mình xuống mức thấp nhất, chỉ có Tư Đồ tướng quân mặt không đổi sắc: "Vân Nhi, đừng làm loạn nữa.
"
"Ha ha.
" Tư Đồ Vân Sơ khẽ cười: "Phụ thân xem ta… đem nàng tặng vào quân doanh của người làm "nữ quan" hay bán tới lầu xanh làm "kỹ nữ" thì hợp hơn?"
Quả nhiên… Hầu nữ trong phủ đều hoảng sợ, có người sợ tới mức ngã khụy xuống đất, thiếu gia đây là muốn nhân cơ hội cảnh cáo các nàng.
Tư Đồ Kiệt giật mình, thủ đoạn làm người của nhi tử thật cay độc: "Vân Nhi, ngươi khoan hãy quyết định vội, lỡ giữa hai người bọn họ là lưỡng tình tương duyệt thì sao?"
"Lưỡng tình tương nguyệt" cái rắm, Trường Thành Vũ ghét bỏ ra mặt.
Từ lúc tiện nhân gọi nhiều người đến, Tiểu Hồng đã biết hắn muốn vũ nhục nàng, nghe tới muốn biến nàng làm kỹ nữ, nàng thật sự sợ hãi, một nam tử sao có thể đối nữ nhân mà làm vậy, không phải người mà, hiện tại nghe được Tư Đồ tướng quân bênh vực, nàng đã vội khóc lóc tỏ vẻ mình mới là kẻ bị hại: "Đại nhân, xin hãy làm chủ cho nô tỳ, ta nghe nói Đường Văn ca ca bị bệnh, vốn muốn tới thăm, ai ngờ… y là tên cầm thú, đột nhiên xông tới xé rách y phục của ta, hức hức!"
"Vậy sao ngươi không chạy đi, còn ở trên giường hắn làm gì?" Trương Thành Vũ khinh thường hỏi lại.
"Ta ta…" Tiểu Hồng ấp úng không nói thành lời.
"Người đâu.
" Tư Đồ Vân Sơ cười lạnh: "Mau lôi ả xuống khỏi giường của ta.
"
"Vâng, vâng, Đại thiếu gia.
" Tùy tùng vội vã lôi nữ nhân kia xuống, Tiểu Hồng ra sức gào thét, y phục lã chã rơi xuống, lộ ra cơ thể nàng trước mắt nhiều người.
Đường Văn một chút cũng không muốn để tâm, chỉ là đáy lòng xẹt qua tia lãnh ý, sư phụ từng nói "nam tử hán, đại trượng phu" không được ra tay với nữ nhân, thế nhưng loại người như Tư Đồ Tuyết Nhã và nữ nhân này, chỉ hận không thể một đao chém chết.
"Tiện nhân, ngươi không phải người, mau thả ta ra, thả ta ra.
" Tiểu Hồng ra sức vùng vẫy, gào thét vào mặt Tư Đồ Vân Sơ, "chát" một tiếng, má trái in hằn năm đầu ngón tay, nàng ngơ ngác nhìn người mới vừa ra tay.
"Y Nhi!" Tư Đồ Kiệt không dám tin, nữ nhi nhút nhát ngày trước, nay cũng đã dám đứng ra dạy dỗ người hầu, hình như… Từ trước tới nay, ông hoàn toàn không hiểu rõ ba người con của mình.
"Tiểu…" Tiểu Hồng hoang mang nhìn nàng.
"Câm miệng!" Tư Đồ Nhã Y cảm thấy thời gian qua mình thật ngu ngốc, kẻ bên cạnh mình là hạng người gì cũng không biết, nếu đổi lại là nàng, lần này chắc chắn sẽ hiểu lầm to: "Đem ả đi đi, ném ra khỏi phủ tướng quân, vĩnh viễn đừng xuất hiện trước mặt ta.
"
Người hầu nhanh tay túm lấy Tiểu Hồng lôi nàng ra ngoài, so với bị Tư Đồ thiếu gia bán tới lầu xanh, đuổi khỏi phủ là nhẹ lắm rồi, Tiểu Hồng cũng thức thời không chống cự nữa, mặc kệ người kéo đi.
"Ca ca, muội xin lỗi.
" Tư Đồ Nhã Y thút thít.
Tư Đồ Vân Sơ mỉm cười, nhẹ xoa đầu nàng: "Vậy mới đúng là Y Nhi.
"
Một Tư Đồ Nhã Y lương thiện, ta mong muội có thể mãi mãi vui vẻ, nhưng cũng mong muội nhìn ra được lòng người, đừng giống ta đời trước ngu muội, đánh đổi bằng mạng sống bao người, lúc nhận ra thì đã muộn rồi.
Vở kịch hạ màn, ai về chỗ nấy, Thủy Trúc viện nháy mắt chỉ còn hai người, Tư Đồ Vân Sơ đến bên giường, nam nhân đã ngủ rồi sao? Dung nhan khi ngủ không hề phòng bị hoàn toàn không giống như bình thường, lộ chút tính trẻ con cùng ôn nhu.
Không biết vì cái gì, nhìn hơi thở Đường Văn thoát ra từ đôi môi mỏng gợi cảm hơi hé mở, Tư Đồ Vân Sơ thực lỗi thời muốn bật cười, thật ngốc, bị người vu hãm một lời đính chính cũng không nói, đây là muốn thử hắn hay trong lòng tin tưởng đối phương sẽ đứng về phía mình.
"Nhìn đủ.
" Đường Văn lúc nãy vẫn nhắm mắt, bỗng nhiên tĩnh, ánh mắt nhập nhèm cười dài nhìn Tư Đồ Vân Sơ.
Tư Đồ Vân Sơ buồn cười nói: "Vẫn chưa đủ, cả đời vẫn chưa đủ.
"
Đường Văn mở to mắt, nhất thời không biết nên nói gì tiếp theo.
"Ta có nấu cháo cho ngươi, lúc nãy không cẩn thận làm rớt rồi, ngươi đợi một chút, ta vừa gọi Mộng Dao đi lấy một bát khác.
"Tư Đồ Vân Sơ ngồi xuống cạnh giường, luyên thuyên một hồi, không nghe thấy âm thanh nào, quay đầu mới thấy Đường Văn vẫn nhìn chằm chằm vào mình: "Văn, ngươi nhìn gì vậy?"
"Ngươi bị thương.
" Giọng nói cam đoan không một chút nghi ngờ, Tư Đồ Vân Sơ không dám tin vào tai, cách một lớp vải vẫn nhìn ra được: "Không sao, chỉ là vết thương nhỏ.
"
Đôi mắt trầm tĩnh hơi dao động, Đường Văn cởi bỏ áo ngoài của hắn, bờ vai trắng nõn không tì vết hiện tại đã xuất hiện một vết thương lớn tại bả vai trái: "Lúc nào?"
Tư Đồ Vân Sơ thở dài, biết không giấu được chỉ đành đem chuyện mình tới phủ Đại hoàng tử trộm thuốc nói ra, tất nhiên đã chọc giận nam nhân: "Ngốc sao? Vì một kẻ như ta, ngươi lại mạo hiểm chính mình.
"
Đối diện với cái chết hắn cũng không sợ, bị kẻ khác hãm hại hắn cũng không sợ, thế nhưng nghe thấy lời nam nhân trách cứ, Tư Đồ Vân Sơ cảm thấy rất uất ức: "Ta đối với ngươi thế nào, ngươi không biết, lại còn mắng ta…"
Thấy cục bông bị mình tổn thương, Đường Văn biết mình sai, ôm lấy hắn từ sau nhẹ giọng dỗ dành: "Được rồi, được rồi, là lỗi của ta.
"
Không để ý tới ngươi, Tư Đồ Vân Sơ dỗi hờn.
Đặt một nụ hôn lên vết thương của người trong lòng, Tư Đồ Vân Sơ rùng mình, Đường Văn lưu luyến, vươn tay mân mê vị trí mình vừa hôn qua: "Không có lần sau.
"
Tư Đồ Vân Sơ khẽ rũ mi mắt: "Ân.
"
Ta chỉ ngốc với ngươi thôi!.
Danh Sách Chương: