• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Ba ngày sau, một đoàn xe ngựa nối đuôi nhau vận chuyển lương thực từ kinh thành đến trấn Vĩnh Xương.

Đi ở giữa là cỗ xe ngựa xa hoa, treo mành vàng, bốn phía đều có thị vệ canh giữ, lại nói, tình cảnh này nào giống đi cứu trợ nạn dân, phải là "du hí" mới đúng.

Bên trong thùng xe, nam nhân trường dài trên ghế lót thảm lông, gối đầu lên đôi đùi mềm mại của nữ nhân, đôi mi dài rũ xuống che đi biểu tình trong mắt.

"Điện hạ.

" Thanh âm mềm mại như rót mật vào tai, mắt hạnh nữ nhân mang theo trầm mê mà ngắm nhìn dung nhan người nọ.

"Câm miệng.

" Cao Thiên Ca hờ hững lên tiếng, trong giọng nói ẩn chứa ba phần cảnh cáo, bảy phần uy nghiêm.

"!.

.


" Nữ nhân gọi Dung Nhi tức thời ngậm miệng, bàn tay đặt trên cửa xe vô thức siết chặt, Đại Hoàng tử luôn cho phép nàng tùy ý leo lên giường của hắn, thế nhưng, điều kiện cương quyết là không được phát ra âm thanh nào.

Lúc đầu Dung Nhi không hiểu, cho đến bữa tối ba hôm trước, Cao Thiên Ca say rượu, cả cơ thể ngập tràn hơi men, hắn xông vào phòng nàng, cả hai loạn vào nhau, ngay tại khoảnh khắc nàng chìm đắm trong hoan lạc, nam nhân phía trên lại không ngừng gọi tên "Vân Sơ".

Dung Nhi không biết Vân Sơ là ai?
Chỉ có cảm giác, trong lòng Đại Hoàng tử nàng chính là cái bóng của người kia, một người hắn vĩnh viễn không có được.

Cao Thiên Ca đích thật là vì dáng vẻ Dung Nhi ba phần tương tự thiếu niên mà để nàng đi theo bên mình, chỉ có điều vật thế thân muôn đời cũng chỉ là thế thân, dẫu dịu dàng đến mấy cũng chả phải là thật.

Thứ gì càng không có được, Cao Thiên Ca càng muốn đoạt lấy nó, nghĩ đến Tư Đồ Vân Sơ bị hắn đè dưới thân khóc lóc van xin, hắn càng thêm thống khoái, trướng khí bên dưới qua một lớp vải đã ngẩng cao đầu.

Cao Thiên Ca lật người dậy, kéo nữ nhân đè mạnh xuống ghế, để cặp mông tròn trịa vểnh lên thật cao, hắn cổ họng khô hốc mà tặc lưỡi.

Nữ nhân bị hành động bất ngờ của nam nhân làm cho ngơ ngác, đến khi váy của nàng bị người nọ xé rách, toàn bộ nơi tư mật đều phơi bày ra ngoài, nàng mới bắt đầu khóc lớn: "Điện hạ, ta xin ngài, bên ngoài…"
Người bên trên nào nghe thấy lời van xin của nàng, trướng khí hung hăng đâm mạnh, mỗi lần ra vào đều mang theo thô bạo, cuồng ngạo như dã thú man rợ, Dung Nhi đau đến chết đi sống lại, môi mỏng cắn chặt đến mức rỉ máu, âm thanh "bạch, bạch" vang bên tai, khiến nàng cảm thấy bản thân rẻ mạt đến nhường nào, luôn là tư thế này, trong mắt nam nhân cao quý khác nào cái bồn chứa tinh chứ!
Động tĩnh bên trong khiến thùng xe có hơi rung lắc, thị vệ bên ngoài trên mặt không chút biến hóa, như đã tập thành quen, một bộ mắt điếc tai ngơ, mặc cho âm thanh đau đớn của nữ nhân đã trở nên nghẹn ngào.

Đến dưới chân sườn núi bên ngoài trấn Vĩnh Xương, một thị vệ tinh mắt, từ xa đã thấy vài tên hắc y nhân hướng bọn họ mà đến, vội vã hô to: "Có thích khách, bảo vệ Đại Hoàng tử.

"
Hắc y nhân tổng cộng có hơn mười lăm người, một đường xông đến, tiếng vũ khí ma sát vào nhau rất chói tai, bụi bay mịt mù, âm thanh xé gió phá tan sự yên tĩnh của không khí, lũ ngựa hoảng sợ phát ra tiếng "hí" dài, hiện trường nháy mắt hỗn độn.

Xe ngựa xa hoa bị vây ở giữa cuộc chiến, ánh mắt một hắc y nhân hóa lạnh, trường kiếm trong tay lưu chuyển, thân ảnh như mũi tên rời khỏi dây cung lao nhanh, mũi kiếm xuyên qua tấm màn cửa, máu tươi bắn lên lên tung tóe, màn che màu vàng tức khắc nhiễm thêm sắc đỏ diễm lệ.

Khóe mắt hắc y nhân chỉ vừa xuất hiện nếp nhăn nhỏ, nội lực từ bên trong đã bộc phát, đem thùng xe đánh vỡ tan thành từng mảnh nhỏ, hắc y nhân cũng bị văng ra xa, lảo đảo thân mình ngã xuống đất, máu từ miệng trào ra nhỏ giọt xuống nền đất khô cằn.

Cao Thiên Ca ngạo nghễ đứng trên bệ xe ngựa, ánh mắt lạnh lùng, trong tay vẫn còn túm tóc Dung Nhi đã tắt thở từ lâu, đôi mắt nàng trợn trừng, khóe miệng còn đang mở to, thân thể nàng trần trụi không một mảnh vải che thân, ngay giữa ngực lại còn bị một kiếm đâm xuyên, máu chảy dọc toàn thân, rỉ từng giọt.

Hiện trường nháy mắt rơi vào tĩnh lặng, Cao Thiên Ca lại lấy một nữ nhân làm lá chắn cho mình, ánh mắt hắc y nhân cũng lộ ra hoảng sợ, nếu tương lai, nam nhân này trở thành hoàng đế, thiên hạ chắc chắn sẽ loạn.

Hắc y nhân không nhịn được mắng to: "Cao Thiên Ca, ngươi không phải là người.

"
"Ha ha ha ha ha ha ha…" Giọng cười thô tục phá vỡ sự im lặng đáng sợ, Cao Thiên Ca vứt thân xác Dung Nhi xuống đất như vứt một con búp bê đã hỏng, đôi mắt vô tri, đều không khiến người khác luyến lưu: "Vì ta mà chết, là phước của ả ta.


"
Cao Thiên Ca cởi bỏ áo ngoài đã bị dính máu, tay cầm bội kiếm, khóe miệng khẽ nhếch, nụ cười như tu la đến từ địa ngục: "Một tên các ngươi, hôm nay cũng đừng hòng sống sót mà trở về!"
Sống trong hoàng tộc, từ nhỏ Cao Thiên Ca đã biết dẫm lên kẻ khác mà sống, tự bản thân không trở nên mạnh mẽ, đặt mạng sống vào tay kẻ khác, chính là tự giết mình.

Hắc y nhân khó khăn đứng lên, trường kiếm đỡ lấy bội kiếm trong tay Cao Thiên Ca, vừa bị đả thương, hiển nhiên hắn không phải là đối thủ của đối phương, chỉ không ngờ tới, Đại Hoàng tử lại có công phu mạnh mẽ đến vậy?
"Phụt…" Rốt cục hắc y nhân vẫn là bị đẩy lùi về sau, chật vật ngã ra đất, phía bên kia đồng bọn hắn và đám thị vệ vẫn chưa phân thắng bại, nhận thấy tình thế không ổn, hét to ra lệnh: "Rút.

"
"Muốn chạy.

" Cao Thiên Ca âm lãnh cười, bội kiếm trong tay theo hướng tim hắc y nhân mà đến, bất ngờ đối phương ném trong tay ra một thứ bột màu trắng, ngay tức khắc bụi mù phủ đầy tứ phía, khi mở mắt lần nữa cả đám người áo đen đã biến mất không chút dấu vết: "Khốn kiếp.

"
Nếu không phải ngoại tổ phụ lo lắng, bố trí không ít người đi theo bảo vệ, một lần này chắc sẽ không còn mạng mà trở về kinh thành, Cao Thiên Ca nắm chặt bội kiếm trong tay, bên trên mũi kiếm lưu lại một ít máu, hẳn là của tên vừa nãy.

Được lắm! Hắn cũng muốn xem đây là ai muốn mạng mình?
"Không ổn, cháy… cháy rồi!" Một thị vệ vội la cất thanh, Cao Thiên Ca nhíu mày quay đầu, quả nhiên, toàn bộ xe lương thực của bọn họ đều đang bốc cháy, đám hắc y nhân trước khi trốn chạy còn không quên tặng họ một mồi lửa.

"Phải, phải làm…" Thị vệ đó chưa kịp nói ra lời, bóng dáng nam nhân đã lướt nhanh qua, trước khi mất ý thức, hình như hắn đã thấy thân thể trơ trọi của mình cách khá xa.

"!.


.

" Toàn bộ đám thị vệ vội theo đó quỳ xuống, khuôn mặt bị cắt không còn một giọt máu, Đại Hoàng tử vừa chém đầu người kia, nam nhân cao quý này chính là không để mạng người vào mắt, bọn họ đều e sợ, một ngày nào đó kẻ nằm trên đất sẽ là chính mình.

"Đây là cảnh cáo, lần sau còn làm việc thất trách, kết cục chỉ có một.

" Cao Thiên Ca lạnh lùng lên tiếng, ánh mắt cao lãnh nhìn những kẻ quỳ trên đất như nhìn kẻ chết, ra lệnh trở về kinh thành.

Lần này trở về… Chắc sẽ gặp không ít phiền phức rồi!
Nam nhân cưỡi ngựa đi trước, đám người vội xua đi hoảng loạn trong lòng, nhanh chân chạy đuổi theo.

Một thị vệ thân hình tương đối béo, bị bỏ lại sau cùng, cuối cùng vẫn là không đành lòng, ôm lấy thân xác Dung Nhi, vuốt mắt nàng, hắn xé một mảnh vải trên áo che chắn cơ thể nữ nhân, lại giúp huynh đệ của mình nhặt từng bộ phận thả vào vòng cháy, không dám nhìn thân xác của cả hai phiêu tán trong biển lửa.

"Cầu cho hai người sớm siêu thoát.

" Thị vệ béo nói xong, vội vàng đuổi theo toàn đội đi trước, sau lưng đám lửa vẫn bập bùng.

.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK