Trước đó nhìn thấy hình thức ở chung của cô và con riêng, đoán tám, chín phần mười là chưa chuẩn bị hành lý rồi.
Diệp Vân Linh vẫn ngồi trên ghế sofa, vừa đọc xong yêu cầu nhiệm vụ thì Lục Tử Hạo nắm tay Lục Ngữ Nịnh xuất hiện.
Cô trực tiếp đưa tấm thẻ nhiệm vụ cho cậu bé.
Lục Tử Hạo tiếp nhận nhiệm vụ xem xong, nói với quản gia: "Chú Đức, việc này giao cho chú."
Chú Đức gật đầu: "Được."
Nói xong làm một thủ thế, lập tức có 6 gã người hầu tiến lên chờ phân phó.
Chỉ thấy chú Đức thu lại hơi thở nho nhã trên mặt, nghiêm túc chỉ đạo: "Chị Vương, chị mang hai đội người chia ra đi thu thập hành lý của phu nhân và thiếu gia, tiểu thư. A Văn dẫn người đi chuẩn bị xe chờ sẵn ở cửa. A Võ lên kế hoạch lộ tuyến trong vòng 40 phút có thể kịp tới sân bay. A Bân, cậu đi liên hệ với lối Vip ở sân bay, đảm bảo cho phu nhân, thiếu gia và tiểu thư có thể thuận lợi làm thủ tục. A Hắc đi liên hệ trước với cơ trưởng, chuẩn bị phương án dự phòng, vạn nhất không kịp giờ lên máy bay chúng ta sẽ đi bằng phi cơ tư nhân....."
Chú Đức sấm rền gió cuốn mà xử lý tốt tất cả mọi mặt, trong lúc đó còn không quên phân phó cho người hầu khác mang điểm tâm trái cây lại đây cho Diệp Vân Linh và anh em Lục Tử Hạo.
Vì thế tổ tiết mục trơ mắt nhìn một đám người hầu Lục gia bận rộn đi tới đi lui đâu vào đấy.
Còn Diệp Vân Linh vẫn ưu nhã ngồi trên ghế sofa, vừa gặm trái cây vừa xem chương trình giải trí trên ipad.
Cách đó không xa là Lục Tử Hạo, vẻ mặt nghiêm túc bộ dáng một tiểu đại nhân, trong tay cũng cầm ipad, màn hình đang chơi cờ vây. Mà Lục Ngữ Nịnh ngồi cạnh anh trai đang ngoan ngoãn uống sữa bò người hầu đã hâm nóng, xem phim hoạt hình.
Một màn ba người một nhà này vừa quỷ dị lại vừa thích ý, làm cho quần chúng nguyên bản muốn xem cảnh bọn họ luống cuống tay chân đều ngây ngẩn cả người.
[Mẹ nó, ông đây vĩnh viễn chán ghét mấy kẻ có tiền ô ô ô ô, có tiền thật tốt]
[Tôi đột nhiên có suy nghĩ muốn làm chị em tốt với Diệp Vân Linh. Yên tâm muội đây sẽ không tranh đoạt đàn ông với tỷ, chúng ta chỉ cần tương thân tương ái sinh hoạt cùng nhau là được, có thể không? hu hu hu]
[ô ô ô ô tôi lập tức muốn biết buổi tối phải nằm ngủ tư thế nào thì có thể mơ được sống cuộc sống như vậy, mơ một lần thôi cũng được. ]
Sau thời gian mười phút, hành lý đã được chuẩn bị đầy đủ xuất hiện trước mặt Diệp Vân Linh và Lục Tử Hạo, Lục Ngữ Nịnh.
Ba người lên xe thương vụ bảy chỗ cùng nhau ra sân bay.
Nhân viên công tác tổ tiết mục tất nhiên cũng theo chân lên ngồi cùng.
Tài xế không đi theo lộ trình thông thường mà chọn đường tắt để đi, xe di chuyển vừa nhanh vừa ổn định. Con đường bình thường mất một tiếng để đi, giờ chỉ tốn thời gian 30 phút.
Sau khi tới sân bay, người khác còn phải vất vả xếp hàng đăng ký check in, bên này Diệp Vân Linh đã mang hai bé đi vào cửa VIP, thuận lợi thông qua.
Để tiện cho việc quay chụp thuận lợi, chú Đức cũng đã sắp xếp nâng hạng ghế cho mấy người nhân viên công tác trong tổ tiết mục.
Nhóm đạo diễn chương trình nguyên bản muốn chụp cảnh Diệp Vân Linh luống cuống tay chân không chụp được, còn ké ánh sáng của Diệp Vân Linh, ngồi phòng chờ thương gia hưởng đãi ngộ VIP.
Toàn bộ hành trình Diệp Vân Linh cùng hai con riêng đều không có giao lưu tình cảm, đối phương lãnh đạm không muốn phản ứng, Diệp Vân Linh lại càng mừng rỡ tự tại.
Sau thời gian 1 tiếng rưỡi, máy bay cuối cùng cũng hạ cánh.
Diệp Vân Linh và anh em Lục Tử Hạo vừa đáp xuống sân bay đã lập tức bị tổ tiết mục đưa tới một căn phòng nhỏ tầm 20 mét vuông.
Trong phòng chỉ có một băng ghế sofa, cùng với trong góc có ba cái rương màu đen.
Người tổ tiết mục rời đi chỉ để lại một câu: "Muốn rời khỏi căn phòng này sớm thì yêu cầu cả gia đình phải động não và phối hợp với nhau nha."
Sau khi ném xuống lời này, cửa phòng lập tức đóng lại. Diệp Vân Linh nghe thấy tiếng khoá cửa.