Nhưng ai bảo Diệp Vân Linh đã từng giúp ông ta, hơn nữa việc này vốn dĩ lỗi không phải do cô, nên tư tâʍ đa͙σ diễn Tần thiên vị Diệp Vân Linh. Dưới tình huống không quá ảnh hưởng đến tổ tiết mục, giúp cô trả thù nho nhỏ một chút cũng không sao.
"Không cần đâu. Con người tôi từ trước đến giờ có thù oán gì đều sẽ tự mình báo, các ông không cần lo lắng." Diệp Vân Linh lắc đầu cự tuyệt, nói: "Tôi tới tìm ông là muốn xin ít thuốc."
Lúc Diệp Vân Linh trở về, hai đứa bé đã ngủ, khăn trải giường cũng đã thay mới.
Lục Ngữ Nịnh ngủ sát tường, trong lòng còn ôm ba con thỏ nhỏ.
Lục Tử Hạo nằm bên cạnh, nhìn dáng vẻ cũng mỏi mệt.
Diệp Vân Linh tiến vào, nhẹ nhàng vén ống quần Lục Tử Hạo lên, nhìn thấy chỗ đầu gối trầy da, cặp mắt xinh đẹp như hoa đào hơi híp lại.
Miệng các vết thương đều không sâu lắm, nhưng diện tích không nhỏ, hẳn là lúc đánh nhau với Dương Diệp chống xuống đất bị trầy da.
Thằng nhóc con này còn rất có thể nhẫn nhịn, suốt dọc đường đi về đều không hề nhắc tới. Nếu không phải lúc cậu bé thay quần áo cô vô tình nhìn lướt qua, thì sẽ không phát hiện ra chuyện này.
Tiễn Phật tiễn đến Tây Thiên đi.
Diệp Vân Linh nhẹ nhàng cuốn ống quần lên, chấm nước sát khuẩn lên vết thương khử trùng.
Nước sát khuẩn tiếp xúc với miệng vết thương kí©h thí©ɧ đau đớn, Lục Tử Hạo rất nhanh tỉnh lại.
Lúc phát hiện Diệp Vân Linh đang bôi thuốc cho mình, còn biểu hiện rất kinh ngạc.
Diệp Vân Linh thấy đối phương đã tỉnh, dứt khoát nhét lọ thuốc vào tay cậu bé nói: "Tỉnh rồi thì tự mình bôi thuốc đi, ta mệt."
Lúc đi tới cửa xoay người lại nói thêm một câu: "Lần sau có đánh nhau thì phải bảo vệ bản thân trước. Nào có đánh người khác lại còn làm chính mình bị thương."
Lục Tử Hạo tò mò hỏi: "Tôi đánh nhau, dì không trách tôi sao?"
Diệp Vân Linh: "Không phải nhóc đánh thắng à? Ta còn trách nhóc cái gì?"
Nhìn bóng dáng rời đi, thân thể nho nhỏ Lục Tử Hạo ngồi trên giường, như đang suy tư điều gì.
Cuối cùng nhìn lọ thuốc trong lòng, bắt đầu nương theo ánh đèn đường yếu ớt chiếu vào mà tự mình bôi thuốc.
A, đau quá.
Diệp Vi Vi vừa mới an ủi xong Tưởng Mỹ Hàm, cả người rất mệt mỏi.
Tưởng Mỹ Hàm giống như mất kiểm soát cảm xúc, vẫn luôn chửi bới mắng mỏ sẽ không để yên cho Diệp Vân Linh không ngừng. Diệp Vi Vi nghe mãi cũng không kiên nhẫn nổi nữa, vất vả lắm mới kiếm được cái lý do để về nhà.
Còn chưa tới cửa nhà, từ thật xa đã thấy một bóng người ngồi trước cổng. Phương Từ ngồi trên ghế trúc, trên người khoác cái áo khoác đang chờ cửa cô ta.
"Sao lại không ngủ?" Diệp Vi Vi tiến lại nắm tay cậu bé.
Phương Từ trả lời: "Tỉnh lại không nhìn thấy người, con không ngủ được."
Diệp Vi Vi véo nhẹ mũi Phương Từ, nói: "Lớn từng này rồi, còn sợ tối không dám ngủ."
Phương Từ ngửa đầu hỏi: "Mẹ ơi, lúc nãy con nghe mấy chú dì đi ngang qua nói chuyện, Lục Tử Hạo đánh nhau với Dương Diệp ạ?"
Diệp Vi Vi gật đầu, nắm tay con trai vào trong nhà, vừa đi vừa nói: "Đúng vậy, Dương Diệp nói giỡn với Lục Ngữ Nịnh. Lục Tử Hạo tức giận liền đè thằng bé xuống đất đánh. Tiểu Từ, con sau này ngàn vạn lần không được làm chuyện vô lễ như vậy nhé. Nào có ai mới đùa một chút đã ấn người khác xuống đất đánh."
Phương Từ chu chu môi, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng cái gì cũng không nói, chỉ "vâng" một tiếng.
Diệp Vi Vi mệt mỏi nên cũng không để ý cảm xúc lúc Phương Từ trả lời có hơi trầm xuống.
Xa xôi ở bên nước ngoài, khi nhận được điện thoại Lục Tử Hạo gọi tới, Lục Mặc vừa mới họp xong.
Sau khi cúp máy, Lục Mặc hơi trầm tư một chút.
Diệp Vân Linh lại vì Hạo Nhi và Ngữ Nịnh mà cùng người khác trở mặt đánh nhau trong chương trình?
Chuyện này nghe thế nào cũng không giống chuyện mà người phụ nữ kia sẽ làm.
Cô không phải từ xưa tới nay đều không yêu quý gì Tử Hạo với Ngữ Nịnh sao?
Bất quá Lục Mặc cũng biết rõ Lục Tử Hạo không phải kiểu người sẽ nói bậy.
Lập tức gọi trợ lý tới, bám vào bên tai hắn dặn dò vài câu: "Cậu đi điều tra giúp tôi một chút chương trình Diệp Vân Linh đang tham gia ghi hình, xem tối hôm nay chỗ bọn họ đã xảy ra chuyện gì. Tra xong báo lại cho tôi ngay."