Cũng may trí nhớ Lục Tử Hạo cũng không tồi, thuận tiện thuộc luôn đồ ăn của hai củ cải 3 tuổi.
Các mẹ đều cẩn thận dặn dò các con những việc cần lưu ý.
Chỉ có một mình Diệp Vân Linh hai tay đút vào túi, dáng vẻ chuyện không liên quan gì đến tôi rất thiếu đòn, làm khán giả xem mà ngứa răng, lại không làm gì nổi.
Trương Hi Minh vẫn luôn quan sát hiện trường, cue Diệp Vân Linh ngay: "Mẹ Tử Hạo, chẳng lẽ cô không có gì muốn dặn dò bọn trẻ sao?"
"Không có." - Diệp Vân Linh trả lời thật sự quá sảng khoái.
Đại khái là thấy ánh mắt của Trương Hi Minh quá mức kịch liệt, Diệp Vân Linh nghĩ nghĩ lại bổ sung nói thêm hai câu: "Lục Tử Hạo, loại chuyện đi xin cơm này ta rất có kinh nghiệm. Bí quyết nằm ở chỗ da mặt dày, không cho thì tuyệt đối không buông tay. Đến lúc thích hợp nhóc có thể phát huy ưu điểm bẩm sinh bán manh một tí. Vậy thì có thể xin được."
Trương Hi Minh ngượng ngùng mở miệng nói: "......... Mẹ Tử Hạo này, các bạn nhỏ, không phải đi ăn xin. Khục. Chủ yếu là để rèn luyện năng lực độc lập xử lý tình huống cho các bé."
Diệp Vân Linh cũng không thèm để ý, vẫy vẫy tay nói: "Tóm lại là muốn cầm rổ đi tới nhà người khác muốn đồ nhà người ta, ý tứ không khác nhau lắm."
Trương Hi Minh tức nghẹn, lại còn không phản bác được.
Sợ Diệp Vân Linh lại nói ra câu gì kinh thiên động địa nữa, Trương Hi Minh vội chạy nhanh lại bảo các bạn nhỏ xuất phát.
Bọn trẻ đã đi cả rồi, các mẹ cũng không rảnh rỗi.
Trương Hi Minh đứng đó nói: "Các bạn nhỏ vì cơm tối của chúng ta mà nỗ lực, nhóm các mẹ cũng phải cố gắng mới được. Hai tổ thi đấu, đến tối xem tổ nào nấu ăn ngon hơn sẽ nhận được phần thưởng nha."
Đoạn này trong cốt truyện không có nhắc tới, Diệp Vân Linh nói: "Chỗ nhà tôi ở không có phòng bếp thì làm sao mà nấu cơm?"
Trương Hi Minh cười trả lời: "Mẹ Tử Hạo hỏi rất hay. Các mẹ, lần này nhiệm vụ của mọi người là trước khi các bé trở về phải tự mình đắp xong một cái bệ bếp."
"Tổ tiết mục không làm người không được à?"
"Đây là chuyện mà con người sẽ làm?"
"Đạo diễn đâu, trốn đi đâu rồi. Tôi muốn cho ông ta hai quyền."
Vì để thuận tiện cho việc đắp bếp, Trương Hi Minh còn dẫn mọi người tới nơi sẽ kết nhóm nấu ăn.
Là một bãi đất khá trống trải trong thôn, bên cạnh còn có hai cây cổ thụ có thể dùng để che nắng.
Đoán được mọi người đều không biết đắp bếp, tổ tiết mục còn tri kỷ tạm thời trả lại điện thoại cho khách mời, để các cô có thể lên mạng tra.
Nhìn di động một lần nữa trở về trong tay, Trương Thư Du nhịn không được nói: "Thôn trưởng, mấy người tổ tiết mục các người đúng là đủ tàn nhẫn thật."
Trương Hi Minh cười hì hì nói: "Quá khen, quá khen. Chủ yếu cũng là để khảo nghiệm năng lực ứng đối của nhóm các mẹ. Cố lên!"
Về chi tiết của cuộc thi, Trương Hi Minh còn cường điệu thêm với mọi người một chút: "Mọi người thi đấu đắp bếp lò, chuyện gì cũng phải tự tay làm lấy, không thể nhờ vả thôn dân hỗ trợ, tất nhiên cũng không thể nhờ nấu ăn. Nhưng có thể lên mạng tìm tài liệu nha."
Trương Hi Minh nói một tràng, nhìn thấy Diệp Vân Linh bên cạnh đã cầm di động lướt lướt, rất phấn khởi hỏi: "Mẹ Tử Hạo à, cô mới đó mà đã vội lên mạng tra tư liệu rồi à. Cô tìm cách đắp bếp thì nên vào trang...."
Đang nhìn sang màn hình di động thì thấy giao diện chơi game, im bặt, không nói nữa.
Trương Hi Minh bĩu môi, thôi anh ta ngậm miệng không nói gì nữa.
Đại khái là do tầm mắt của Trương Hi Minh thật sự quá mãnh liệt, mãnh liệt đến mức làm Diệp Vân Linh muốn lờ đi không được, ngước mắt nhìn anh ta một cái sau đó cô quay người đi.
Trương Hi Minh: "........"
Thư Nhã thấy vậy, nhanh chạy lại chọc chọc Diệp Vân Linh nói: "Trước thôi đừng đùa nữa, em xem thôn trưởng hai mắt muốn bốc hoả rồi kìa."
Thiếu nữ nghiện mạng Diệp Vân Linh có chút tâm bất cam, tình bất nguyện cất di động đi. Mười năm không được chơi net giờ nghiện một tí hẳn cũng có thể thông cảm được.
Thư Nhã nói: "Chỗ chị ở có bàn ghế và gia vị, chúng ta trước tiên qua đó lấy mấy thứ đó đi."
Diệp Vân Linh gật đầu: "Đi."