Diệp Vân Linh cũng trả lời theo mọi người: "Nghỉ ngơi khá tốt."
Trương Hi Minh lại hỏi: "Lúc này sắp tới giờ cơm, hẳn mọi người đều thấy đói bụng rồi?"
"Đói bụng."
Trương Hi Minh: "Bây giờ tôi sẽ dẫn mọi người đi lấy nguyên liệu nấu ăn."
Phía sau thôn Vương Cổ có một hồ nước rộng tầm bốn mẫu, đây là hồ nước thuộc sở hữu của thôn. Ngày thường dùng để nuôi cá nuôi tôm, tới lúc ăn tết các thôn dân sẽ tổ chức vớt cá tập thể, căn cứ theo sản lượng mỗi năm chia cho từng hộ. Dư lại còn bao nhiêu sẽ mang đi bán, tiền bán được chia đều cho người dân trong thôn.
Mọi người nhìn thấy xung quanh lòng hồ có thả năm cái rổ, vừa nhìn là biết nguyên liệu nấu ăn của bọn họ đêm nay.
Trương Thư Du hỏi: "Thôn trưởng, đừng nói là anh bảo chúng tôi chèo thuyền ra giữa hồ đấy nhé?"
Trương Hi Minh cười nói: "Mẹ Duyệt Hân quả là thông minh. Không sai, nguyên liệu nấu ăn là dựa vào các vị chèo thuyền đi lấy."
Trương Thư Du cười đáp: "Việc chèo thuyền này phải có kỹ thuật. Tôi không biết chèo đâu. Đến lúc đó rớt xuống hồ chỉ là chuyện nhỏ, mất mặt trước bọn trẻ mới là chuyện lớn."
Diệp Vi Vi nhìn thuyền kia rồi nói: "Tôi trước đây thật ra đã từng học qua một chút. Bất quá cái kia là bè trúc, khác với loại thuyền này, đoán chừng tôi cũng không chèo được đâu."
Trương Hi Minh dầu muối không ăn: "Cho nên nhóm các mẹ phải cố lên. Đương nhiên trước khi lên thuyền chúng ta phải làm tốt công tác an toàn, mặc sẵn áo phao cứu sinh. Hơn nữa chúng tôi cũng đã chuẩn bị các nhân viên cứu hộ bơi giỏi ở xung quanh rồi."
Tưởng Mỹ Hàm nhìn mấy cái rổ xa xa hỏi: "Trong mấy cái rổ kia có những nguyên liệu nấu ăn gì có thể tiết lộ chút được không?"
Trương Hi Minh trả lời: "Mỗi một rổ sẽ đựng nguyên liệu nấu ăn khác nhau. Có cái đựng tôm to cá lớn. Cũng có cái chỉ có khoai tây, khoai lang đỏ. Có thể lấy được nguyên liệu gì là dựa vào sự nỗ lực của các mẹ."
Diệp Vân Linh đứng một bên vừa nghe thôn trưởng Trương Hi Minh phổ biến quy tắc thi đấu, vừa phân tâm nhìn nhiệm vụ cốt truyện hệ thống mới tuyên bố.
[ Diệp Vân Linh đứng từ xa nhìn mấy cái rổ trên mặt nước, trong lòng thầm quyết tâm lát nữa nhất định phải lấy được rổ có nhiều nguyên liệu nấu ăn tốt nhất, để biểu diễn tài năng trù nghệ của cô ta, làm cho khán giả.... ]
Đoạn sau cốt truyện tất nhiên là không thành công, nữ phụ ác độc sinh ra là để bị vả mặt.
Dựa theo nội dung trong tiểu thuyết, nguyên chủ lúc ấy cũng thực sự nỗ lực liều mạng chèo thuyền muốn đi lấy nguyên liệu. Nhưng thuyền vẫn chỉ xoay quanh mãi một chỗ. Ngược lại là Diệp Vi Vi có hào quang nữ chính thêm vào, thuận buồm xuôi gió tới bên cạnh rổ, vừa vặn lại chọn đúng rổ chứa nhiều nguyên liệu nấu ăn tốt nhất.
Nguyên chủ lúc ấy còn ở trên thuyền, nhìn thuyền Diệp Vi Vi lướt qua, nổi lên ý định giở chút thủ đoạn, muốn làm lật thuyền nữ chính, nhân cơ hội cướp lấy rổ nguyên liệu nấu ăn.
Kết quả trộm gà không thành còn mất nắm gạo, tự mình lật xuống hồ, khiến cho bản thân chật vật bị chê cười.
Nhìn kết quả đã mệnh trung chú định an bài sẵn rồi, Diệp Vân Linh cảm thấy không cần nỗ lực làm gì nữa.
Thả trôi thôi.
Hiện trường thi đấu không khí hừng hực, nhóm các bà mẹ sau khi mặc xong áo phao cứu sinh, bò lên thuyền nhỏ, nỗ lực tiến về phía mấy cái rổ đựng thức ăn.
Các bạn nhỏ bên cạnh cũng kêu vang "Mẹ ơi cố lên" đẩy không khí lên cao trào.
Tiền đề là nếu như bỏ qua nhóm của Diệp Vân Linh.
Chỉ thấy Diệp Vân Linh sau khi lên thuyền, tay chân liền giống như ông cụ già, chèo chầm chậm.
Chèo mấy cái, thuyền vẫn đảo quanh tại chỗ.
Chưa tới một phút, Diệp Vân Linh đã bỏ cuộc, ngồi trên thuyền bắt đầu xem các mẹ khác thi đấu. Nhìn bộ dáng nhàn nhã kia của cô, nói không chừng nếu mà có bao hạt dưa cô cũng có thể ngồi cắn tanh tách xem đua thuyền.
Trương Hi Minh nhìn dáng vẻ thảnh thơi kia liền khuyên bảo: "Mẹ Tử Hạo, cô cố gắng chút đi, ở đây cách các tuyển thủ khác quá xa rồi."
Diệp Vân Linh điềm nhiên trả lời: "Thi đấu quan trọng tham gia là được, vui là chính, giải thưởng chỉ là phụ."
Trương Hi Minh đứng ở trên bờ, anh ta chỉ cần rướn người một chút là có thể chạm tới thuyền Diệp Vân Linh, nói: "Nhưng cô căn bản là còn chưa tham gia."