Hai vợ chồng nhìn nhau không nói câu gì.
Mới vài tiếng trước, Lục Mặc đã chuẩn bị một buổi lễ cầu hôn hoành tráng cho cô. Tới tận khi đó, Diệp Vân Linh mới biết cô bị kéo đi ra ngoài cả ngày hôm nay là để anh sắp xếp một màn này.
Cô không ngờ trong đầu anh ngoài công việc ra còn có cả tế bào lãng mạn. Thật sự không dễ dàng gì.
Lúc đối mặt với lời cầu hôn, Diệp Vân Linh đã từ chối.
Lục Mặc trầm mặc một lúc rất lâu, cuối cùng chỉ nói: "Đi ăn cơm trước đi."
Diệp Vân Linh làm sao có thể không hiểu, đây là anh đang cho cô bậc thang để đi xuống.
Tất cả mọi người đều cảm thấy nhất định cô sẽ đồng ý lời cầu hôn của Lục Mặc, có lẽ ngay cả Lục Mặc cũng nghĩ như vậy.
Nếu như không có nhiệm vụ của hệ thống, cô nhất định sẽ đồng ý.
Đáng tiếc là không có "nếu như.
Rõ ràng chỉ mới vài giờ trôi qua, nhưng Diệp Vân Linh cảm thấy giống như đã đi qua hàng thế kỷ.
Đụng phải người làm mình mất ngủ, người bình thường chắn chắn sẽ ngại ngùng lùi lại. Nhưng Diệp Vân Linh lại không phải người bình thường.
Cô nói với giọng điệu tự cho là thoải mái: "Hi, chào buổi tối."
Vừa mở miệng, Diệp Vân Linh đã hối hận rồi, nghe xem, cái kiểu cứng đờ không tự nhiên này, thà rằng không nói gì còn hơn.
Diệp Vân Linh sở sở mũi, che giấu xấu hổ của bản thân, bình tĩnh bước ra, định tự mình tiêu hóa chuyện này, đem chuyện mười giây trước từ trong trí nhỏ ném ra ngoài.
Dẫn đầu đi ra khỏi cửa rồi xuống tầng một.
Trước đó hai người vừa gượng gạo như vậy, hẳn anh sẽ ngượng ngùng không đi theo đâu nhỉ.
Cô lén nhìn thoáng qua phía sau.
Hay lắm, anh đi ngay sau cô.
Trong nhà có mấy phòng bếp, Diệp Vân Linh cố tình chọn một phòng bếp ít dùng đến nhất, đi vào, lấy trong tủ lạnh một bình sữa rồi định rời đi ngay
Bị những suy nghĩ làm cho phiền loạn, cô hoàn toàn quên mất trước khi đi ngủ cô nên uống sữa, nhưng mà là sữa nóng.
Quay người lại, thấy Lục Mặc đi theo sau.
Anh đứng tựa vào của bếp, trong tay vẫn đang cầm chiếc cốc, nhìn cô bằng ánh mắt thâm thúy, giống như muốn từ nét mặt cô nhìn ra điều gì đó.
Đôi chân thon dài thẳng tắp của anh đúng ở đó, chặn hơn phân nửa của phòng bếp.
Lục Mặc lên tiếng trước: "Anh có chuyện muốn nói với em."
Diệp Vân Linh nhéo nhéo chai sữa trong lòng bàn tay, mở ra, uống một hớp lớn, nói: "Ừm."
Đúng là chuyện này phải nói với anh một cách đàng hoàng, tử tế.
Lục Mặc đúng đó, nhìn cô, nghiêm túc hỏi: "Tại sao?"
Diệp Vân Linh: "Anh hỏi chuyện cầu hôn hay ly hôn?"
Lục Mặc hơi đứng thẳng người dậy, hỏi: "Hai nguyên nhân có gì khác nhau à?"
Diệp Vân Linh suy nghĩ một chút, đúng là không có gì khác nhau.
Mím môi, Diệp Vân Linh nói: "Không có lý do gì cả."
Lục Mặc khẽ nhíu mày, vô thức cao giọng lên, hỏi: "Em muốn ly hôn với anh, nhưng lại không cho anh một lý do?"
Diệp Vân Linh đáp: "Đúng vậy."
Nhìn dáng vẻ dứt khoát đương nhiên kia của cô, Lục Mặc sắp tức giận đến bật cười, dùng một tay vỗ về cái trán hơi đau của mình, một lúc sau mới nói: "Diệp Vân Linh, nếu có gì khó khăn thì có thể nói với anh, chúng ta là vợ chồng, em có thể tin tưởng anh."
Diệp Vân Linh: "Anh có biết cũng không giải quyết được
Lục Mặc hỏi: "Làm sao em biết anh không thể giải quyết nếu như em không nói ra? Em nên tin tưởng anh hơn."
Đôi môi mỏng của Lục Mặc mím thành một đường thẳng, trong l.ng ngực dường như có thứ gì đó đang chặn lại, ngay cả hô hấp cũng không thuận, ẩn ẩn có chút đau đớn.
Diệp Vân Linh nhìn vẻ mặt của anh còn tệ hơn trước.
Diệp Vân Linh đứng ở nơi đó trầm mặc hồi lâu mới nói: "Chuyện này là em có lỗi với anh."
Lục Mặc một lát sau mới đáp lại: "Diệp Vân Linh, em định nghĩa quan hệ của anh với em như thế nào? Trong mắt em, tình cảm của chúng ta có thể chỉ bằng một câu xin lỗi đơn giản là có thể kết thúc sao?"
Diệp Vân Linh mím môi, cô không biết nên trả lời vấn đề này như thế nào nữa.
Bàn tay vô thức dùng sức siết lấy chai sữa, sữa tràn ra ngoài, từ trên tay nhỏ giọt xuống sàn.
Diệp Vân Linh thấy vậy vội vàng muốn lấy khăn giấy lau, kết quả lại không cẩn thận bị chai sữa cắt vào tay.
Ngón trỏ rách một đường nhỏ, những giọt máu đỏ tươi chảy ra.
Lục Mặc thấy thế, vội vàng tiến lên, nắm lấy tay cô.
Diệp Vân Linh vốn định nói cái này không đau lắm, chỉ là trầy da một chút mà thôi.
Nhưng Lục Mặc lo lắng nắm lấy tay cô, đưa ngón trỏ bị thương của cô vào miệng anh.
Ngón tay đưa vào trong khoang miệng mềm mại, đầu ngón tay truyền đến xúc cảm ấm áp, cô đột nhiên nhớ tới cái miệng đang ngậm ngón tay cô bây giờ đã từng cuồng nhiệt hôn lên môi cô thể nào.
Thậm chí trên từng tấc da thịt trên cơ thể có.
Diệp Vân Linh lắc đầu, cố gắng loại bỏ những suy nghĩ trong đầu.
Lục Mặc nuốt hai lần, thấy không chảy máu nữa, anh nắm lấy tay cô, đi tới chỗ vòi nước.
Nước lạnh chảy xuống rửa sạch tay, Diệp Vân Linh nói: "Chỉ là vết thương nhỏ thôi mà, có gì đâu, chuyện vặt thôi."
Lục Mặc ngẩng đầu, vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt có chút thâm trầm nói: "Đối với anh mà nói, chuyện của em đều không phải chuyện nhỏ."
Diệp Vân Linh cảm thấy tim mình lỡ mất một nhịp.
Cứu cô với, ai đã dạy người đàn ông này nói những lời như vậy.
Anh lấy ra hai tờ giấy, cân thận lau sạch nước trên tay cô, đến khi thấy không còn giọt nước nào nữa thì mới thở phào nhẹ nhõm.
Vốn cho rằng như vậy là xong, nhưng không ngờ Lục Mặc lại kéo cô vào phòng khách, ăn cô ngồi xuống ghế sô pha.
Một lát sau, thấy anh xách theo một hòm thuốc đi ra.
Thật sự không cần đầu mà." Vết thương nhỏ xíu như thế còn lấy cả hòm thuốc, đúng là quá khoa trương rồi, trước kia hồi cô còn ở mạt thế có kiểu thương tích gì mà chưa từng trải qua.
Cô luôn tuỳ tiện qua loa.
Lục Mặc nhìn lướt qua, làm cho Diệp Vân Linh ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Nhìn anh cẩn thận bôi thuốc cho mình, thi thoảng còn nhăn mặt nhíu mày.
Từ góc độ này nhìn anh, hàng mi dài khẽ rũ xuống, chiếc mũi cao lập thể, đôi môi mỏng phía dưới.
Lúc hôn, có cảm giác vừa hơi lạnh lẽo vừa có chút mềm mại.
Xuống chút nữa có thể thấy những đường cơ ngực như ẩn như hiện trong chiếc áo ngủ màu đen.
Diệp Vân Linh rất rõ ràng cảm giác lúc sở lên những múi cơ kia.
Lục Mặc đang bôi thuốc đột nhiên ngẩng đầu lên, cặp mắt thâm thúy trên khuôn mặt góc cạnh rõ ràng đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Diệp Vân Linh, hỏi: "Anh có đẹp không?"
Diệp Vân Linh có chút không được tự nhiên nhìn sang một bên.
Lục Mặc hơi nghiêng đầu, ánh mắt lại chạm nhau, khóe môi nở nụ cười nhàn nhạt nói: "Em xem em thích nhìn anh như vậy. Nếu vẫn thích anh thì tại sao lại cứ nhất định muốn ly hôn?"
Diệp Vân Linh quay đầu lại, đôi mắt hoa đào xinh đẹp khẽ chớp, nhìn người trước mặt đột nhiên mở miệng nói: "Lục Mặc, nếu, em nói là nếu, em nói với anh là nếu như em không ly hôn thì em sẽ phải chết, anh có tin em không?"
Lục Mặc sửng sốt, dùng động tác trên tay, đáy mắt mang theo vài phần khiếp sợ, hỏi: "Em nói cái gi?"
"Em rất thích anh, em yêu anh." Diệp Vân Linh nói tiếp: "Nhưng nếu em không ly hôn, thật sự em sẽ chết."
Lục Mặc cẩn thận quan sát khuôn mặt cô, cố gắng nhìn xem có điểm gì khác thường hay không, nhưng tất cả những gì anh thấy được đều là sự nghiêm túc.
Lục Mặc xác nhận thêm lần nữa, hỏi: "Em nói nghiêm túc sao?"
Diệp Vân Linh gật đầu: "Ừ."
Lục Mặc mím môi nói: "Còn bao nhiêu thời gian nữa?"
Diệp Vân Linh đáp: "Năm ngày."
Lục Mặc nói tiếp: "Cho anh thời gian bốn ngày, đến lúc đó anh sẽ trả lời em."
Diệp Vân Linh gật đầu đáp ứng: "Được."
Mãi cho đến khi Lục Mặc bôi thuốc cho cô xong, đứng dậy đi cất hòm thuốc, Diệp Vân Linh mới sực nhớ ra, hỏi: "Anh tin lời em nói sao?"
Lục Mặc ngược lại còn nghi hoặc hỏi lại: "Em là vợ anh, tại sao anh lại không tin lời em nói?"
Diệp Vân Linh sũng sở tại chỗ
Người bình thường ai sẽ tin chuyện như thế này, nếu không ly hôn sẽ chết, ly hôn cũng không cho biết lý do.
Nếu là người khác gặp phải chuyện như vậy, trước tiên đều sẽ sẽ nghi ngờ tính xác thực của sự việc, thậm chí còn hoài nghi liệu có phải cô có người đàn ông khác ở bên ngoài hay không?
Kịch bản tiểu thuyết hầu hết đều viết như vậy.
Một lúc sau, Diệp Vân Linh bật cười thành tiếng, có lẽ một số chuyện vốn dĩ không phức tạp như vậy, là cô tự cảm thấy mọi chuyện quả phức tạp.
Diệp Vân Linh cũng không đợi Lục Mặc, một mình đi lên lầu.
Nguyên nhân mất ngủ không còn nữa, Diệp Vân Linh đến cả bước đi cũng cảm thấy nhẹ nhàng hơn nhiều.
Hệ thống bay tới trước mặt cô, lo lắng nói: [Chủ nhân, sao cô lại đem bí mật ly hôn nói cho anh ấy? Cô làm như vậy rất dễ khiến cho thế giới này sụp đổ.]
Diệp Vân Linh nhìn quả chanh đang bay trước mặt mình, đáp: [Tôi đâu có nói cho anh ấy biết bí mật về thế giới này và hệ thống. Tôi chỉ nói nếu không ly hôn thì mình sẽ chết. Đó là sự thật.]
Hệ thống: [Nhưng cô làm như vậy rất nguy hiểm.]
Diệp Vân Linh liếc nhìn nó rồi hỏi: [Nguy hiểm gi?]
Hệ thống há miệng muốn nói, nhưng trong thời gian ngắn lại không nói ra được gì, bị kẹt ở một chỗ không đáp lại được.
Nguy hiểm gì?
Nó cũng không biết là nguy hiểm gì, không ai trong số ký chủ nó từng làm việc tuỳ hứng như cô.
Cũng may nhìn dáng vẻ vừa rồi của Lục Mặc, có vẻ cũng không nghi ngờ gì cả.
Theo như lời anh nói, hắn là bốn ngày sau sẽ thuận lợi ly hôn với ký chủ.
Chỉ cần hai người lấy được giấy chứng nhận ly hôn thì nhiệm vụ của ký chủ tiền hoàn thành, đến lúc đó mọi người đều có thể thành công lui về.
Diệp Vân Linh không biết hệ thống đang suy nghĩ cái gì, yên tâm về phòng nghỉ ngơi.
Sau khi cất hòm thuốc, Lục Mặc đi theo phía sau Diệp Vân Linh, nhìn thấy cô đang đi thì đột nhiên dừng lại vài giây, rồi lại đi tiếp.
Trong mắt có chút nghi hoặc.
Mặc dù lúc đó cô không mở miệng nói gì, nhưng rõ ràng lúc cô dùng lại, ánh mắt cô nhìn về phía bên trái, như thể có một người đang đứng ở đó.
Sau khi Lục Mặc lên lầu, thay vì nghỉ ngơi, anh trở lại thư phòng.
Ngồi trên chiếc ghế da lớn, khuỷu tay chống lên bàn, anh rơi vào trầm tư.
Anh không nghi ngờ tình cảm của Diệp Vân Linh dành cho mình, nếu ngay cả một người có thích mình hay không cũng không phân biệt được, vậy thì anh quá thất bại rồi.
Hơn nữa nhìn lại phong cách hành xử trước đây của cô, trước nay chưa bao giờ là kiểu người bỏ chạy khi có chuyện.
Còn nữa, với năng lực hiện tại của Lục gia, cho dù cô có gây ra đại họa thì cũng có người chống đỡ, giải quyết cho cô.
Là chuyện gì mà khiến cô cảm thấy ngay cả Lục gia ra mặt cũng không gánh nổi, còn nhất định phải giấu diếm lý do ly hôn với anh, nếu không ly hôn thì cô sẽ chết.
Bây giờ hồi tưởng lại, anh nhận ra trước đây có nhiều thứ mình đã không suy nghĩ kỹ càng.
Hơn hai năm trước, lúc mới cưới cô về, ấn tượng của anh về Diệp Vân Linh khi ấy là cô xinh đẹp, nhưng lại không có khí chất, hơi nhỏ nhen, nhu nhược, thậm chí là có chút ngu ngốc.
Nhưng hai năm sau, nhìn lại cô, bóng dáng của quá khứ đã hoàn toàn biến mất.
Không chỉ tính cách trở nên mạnh mẽ mà nhiều thứ cũng đã thay đổi.
Lục Mặc lập tức gọi điện thoại cho trợ lý, nói: "Giúp tôi điều tra mọi thứ về phu nhân, từ lúc còn bé đến khi trưởng thành, thật chi tiết từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ."
Trợ lý nửa đêm nhận được điện thoại, hiển nhiên đầu óc còn chưa tỉnh táo, hỏi lại: "Phu nhân nào a?"
Lục Mặc lạnh giọng nói: "Tôi có bao nhiêu phu nhân?"
Trợ lý lập tức hiểu ra, đáp: "Được ạ, lúc nào ngài cần ạ?"
Lục Mặc: "Càng sớm càng tốt, muộn nhất là trong vòng 24 giờ, tôi muốn nhìn thấy tài liệu."
Nói xong, anh trực tiếp cúp điện thoại.
Không chỉ những chuyện từ khi cô còn nhỏ đến khi trưởng thành, mà còn nhiều thứ khác nữa, anh đều phải kiểm tra lại.
Diệp Vân Linh tối hôm qua sau khi trở về phòng tiền đi ngủ, nhưng thật ra cô ngủ cũng không ngon, trong tiềm thức vẫn nhớ tới chuyện này trong đầu.
Không thể ngủ sâu giấc.
Buổi sáng tỉnh dậy vẫn còn sớm, dứt khoát liền đi chạy bộ thể dục.
Trong trang viên, hoa tươi, đèn và cả bóng bay vẫn chưa được tháo xuống.
Lúc cô nhìn vào ban đêm, chỉ cảm thấy thật đẹp, cảnh đêm mỹ lệ.
Bây giờ nhìn lại vào ban ngày, cô mới nhận ra để bố trí toàn bộ trang viên rộng lớn như vậy, hắn Lục Mặc đã sớm lên kế hoạch từ rất lâu.
Nhớ lại khoảng thời gian trước đó, khó trách nửa tháng nay cô cảm giác anh có gì đó không đúng lắm.
Cứ nghĩ như vậy, mọi thứ đều đã có đáp án.
Sau khi chạy một vòng quanh trang viên, Diệp Vân Linh lau mồ hôi trên trán, chạy trở về.
Lúc quay về, cô thấy Lục Ngữ Nịnh và Lục Tử Hạo đều đã xuống lầu.
Bữa sáng cũng đã sẵn sàng trong phòng bếp.
Lục Ngữ Nịnh nói như bà cố ngoại: "Mẹ, đến giờ ăn sáng rồi."
Diệp Vân Linh lấy khăn lông trên cổ lau qua một chút rồi đáp: "Ừ, các con ăn cơm trước đi, mẹ đi tắm qua đã."
Lục Ngữ Nịnh: "Vậy con đợi mẹ."
Diệp Vân Linh gật đầu, tùy ý nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng Lục Mặc, liền hỏi: "Ba đi làm rồi à?
Trước kia Lục Mặc thường xuyên đi công tác, cho dù có thời gian về nhà, anh cũng rất ít khi ăn sáng ở nhà.
Nhưng từ khi quan hệ giữa hai người tốt lên, Lục Mặc đều cố gvắng giao hết công việc đi công tác cho cấp dưới, cũng cố gắng ở nhà ăn sáng với mọi người.
Một nhà bốn người cùng nhau dùng bữa sáng, thực sự có hương vị khói lửa nhân gipan giống như những gia đình bình thường khác.
Diệp Vân Linh vẫn luôn thích bầu không khí như vậy, cả hai đứa bé cũng rất thích.
Lục Ngữ Nịnh nói: "Ba chưa đi làm, ba còn ở trong thư phòng."
Diệp Vân Linh có hơi kinh ngạc, Lục Mặc vậy mà vẫn đang trong phòng làm việc.
Đúng lúc này, thím Vương bung trái cây đã cắt sẵn đi ra, nói: "Sáng sớm nay lúc tôi vừa ngủ dậy, tiên sinh gọi tôi và quản gia vào phòng làm việc, hỏi rất nhiều chuyện."
Lúc nói những lời này, thím Vương còn cố ý nhìn thoáng qua Diệp Vân Linh.
Diệp Vân Linh hỏi: "Hỏi chuyện của tôi à?"
Thím Vương gật đầu, tiên sinh cũng không dặn bà ấy phải giấu giếm, trực tiếp thừa nhận cũng không sao.
Diệp Vân Linh có chút kinh ngạc, Lục Mặc có chuyện gì sao không trực tiếp hỏi cô.
Diệp Vân Linh mím môi, sau đó đi lên lầu.
Cô gõ cửa thư phòng hai lần, không đọi người bên trong trả lời, liền đẩy cửa đi vào.
"Không phải tôi đã bảo..." Lục Mặc khẽ nhíu mày, thanh âm có chút không kiên nhẫn, vừa ngãng đầu nhìn thấy là Diệp Vân Linh, tất cả những lời chỉ trích đều nghẹn ở trong cổ họng. Lục Mặc gấp máy tính trước mặt lại, giọng nói trở nên nhẹ nhàng: "Sao em không đi ăn sáng?"
Diệp Vân Linh vào phòng, đóng cửa lại.
Ánh sáng trong thư phòng khá tốt, ánh nắng xuyên qua khung cửa số, Diệp Vân Linh có thể nhìn thấy rõ ràng vẻ mặt có chút mệt mỏi của Lục Mặc, hiển nhiên cả đêm qua anh chưa ngủ.
"Nghe nói anh cả đêm không ngủ, nên em tới xem anh thế nào." Diệp Vân Linh tiến lên, nhìn thấy trên bàn có rất nhiều tài liệu đóng dấu.
Nhưng sau khi thấy cô bước vào, Lục Mặc đã thu dọn hết lại, cất vào trong ngăn kéo.
Nhìn thấy hành động này rõ ràng là để đề phòng mình, Diệp Vân Linh có thể hiểu được, nhưng vẫn có chút không vui.
Trên mặt lại không biểu hiện gì.
Lục Mặc vừa thu dọn tài liệu vừa nói: "Anh kiểm tra một số tài liệu nên chưa ngủ. Em mới chạy bộ về à?"
"Ừ." Diệp Vân Linh gật đầu trả lời "Đang định đi tắm rửa rồi mới xuống ăn sáng."
Lục Mặc nói: "Vậy em ăn sáng trước đi, lát nữa anh xuống sau."
Diệp Vân Linh gật đầu, nhưng trên thực tế, mãi cho đến khi Diệp Vân Linh ăn sáng xong, Lục Mặc vẫn chưa rời khỏi thư phòng.
Gần trưa, người cuối cùng cũng đã đi ra nhưng lại không ăn cơm, trực tiếp lấy áo khoác đi đến công ty, trông dáng vẻ khá gấp gáp.
Tối hôm đó, anh tăng ca, cả đêm không về nhà.
Tuy có gọi điện thoại báo với Diệp Vân Linh, nhưng chuyện này trước kia chưa từng xảy ra.
Từ sau khi hai người xác nhận quan hệ, mỗi lần chỉ cần cô ở nhà, trừ phi Lục Mặc đi công tác, nếu không dù có bận rộn thế nào đi chăng nữa thì anh cũng sẽ về nhà.
Vốn tưởng rằng chỉ có một đêm này, không ngờ mấy đêm tiếp sau đó, Lục Mặc cũng không trở về.
Mỗi lần Diệp Vân Linh gọi điện thoại tới, lục Mặc đều nói mình đang bận, còn chưa nói được mấy câu đã vội vàng cúp điện thoại.
Diệp Vân Linh ngồi trên ghế mây ở hậu viện, nhìn điện thoại lại bị cúp máy lần nữa, trong mắt hiện ra vẻ nghi hoặc: "Chẳng lẽ không có tình cảm gì với mình? Nhanh như vậy đã thay lòng đổi dạ rồi sao?"
Lòng nhiệt tình của người đàn ông này chỉ duy trì được một chút thời gian vậy thôi ư?
Lúc này hệ thống lại xuất hiện, sốt ruột nói: [Lúc nào rồi mà cô còn có thời gian nghiên cứu lòng nhiệt tình của đàn ông nữa à. Ngày mai là hạn cuối rồi. Cô định thế nào?]
Diệp Vân Linh: [Không phải đang chờ đây à.]
Hệ thống: [Sao có thể chờ được nữa? Cô phải hành động đi.]
*
Diệp Vân Linh [Gấp cái gì, không phải vẫn còn một ngày nữa sao. Hơn nữa, chẳng lẽ lại Bá Vương ngạnh thượng cung, áp giải anh ấy đến cục dân chính ly hôn?]
[Thật ra cũng không phải không được mà, chẳng phải cô đánh nhau rất giỏi sao? Trói anh ta lại.] Hệ thống lại nghiêm túc suy nghĩ, nói một hồi mới phản ứng lại: [Bá Vương ngạnh thượng cung hình như không phải sử dụng như vậy.
Diệp Vân Linh vuốt cằm, nói: [Không ngờ nha, cậu còn biết sử dụng cả thành ngữ cơ đấy. Thế cậu có biết cục dân chính không giải quyết ly hôn không tự nguyện không?]
Cái trán nhỏ của hệ thống lập tức căng ra, làm sao nó có thể không biết được.
Diệp Vân Linh hiếm khi vươn tay ra dịu dàng sờ sờ nó, nói: [Đừng bận tâm nữa, tối nay nếu Lục Mặc trở về, tôi sẽ nói chuyện với anh ấy thật rõ ràng, cam vđoan ngày mai nhiệm vụ hoàn thành.]
Hệ thống: [Vậy nếu anh ta vẫn tăng ca không về thì sao?]
Diệp Vân Linh đáp: [Nếu đến 10 giờ tuổi mà anh ấy còn chưa về, tôi sẽ đến thẳng công ty.]
Ngày mai chính là ngày cuối cùng, không chỉ có hệ thống, mà bản thân cô cũng cũng cần đáp án.
Nhìn kim đồng hồ không ngừng chuyển động, gần mười giờ tối nhưng Lục Mặc vẫn chưa về.
Cũng không đợi hệ thống thúc giục, cô liền cầm di động lên gọi điện thoại hỏi thăm, sau khi biết Lục Mặc vẫn đang ở công ty, Diệp Vân Linh quyết định đi qua tìm anh.
Diệp Vân Linh vốn tưởng mấy ngày nay Lục Mặc tăng ca, nhân viên tập đoàn Lục thị hẳn là đều rất bận rộn, kết quả sau khi đến mới phát hiện, bên trong công ty ánh đèn sáng ngời, ngoại trừ lễ tân và bảo vệ ra thì không còn ai.
Trước kia cô từng tới đây một lần rồi nên cũng biết văn phòng của Lục Mặc nằm ở đầu.
Đi thẳng vào văn phòng chủ tịch.
Tới nơi, cô thấy anh đang ngồi trên ghế làm việc, trên bàn chất đầy các loại tài liệu.
Từ quầng thâm đen sì dưới mắt có thể dễ dàng nhận ra, có lẽ mấy hôm nay anh đều không được nghi ngơi.
Ngay cả trên cầm râu cũng mọc lún phún, càng tăng thêm cảm giác chán chường.
Thấy Diệp Vân Linh đi vào, anh nói: "Em ngồi xuống nghỉ ngơi trước đi, bên này anh cũng sắp xong rồi."
Nói xong anh lại ngẩng đầu lên: "Em đã ăn tối chưa? Nếu chưa thì để anh gọi gì cho em ăn trước nhé."
Diệp Vân Linh đứng lên đè tay anh lại.
Lục Mặc hỏi: "Làm sao vậy? Em có muốn ăn gì không?"
Diệp Vân Linh lắc đầu, hỏi ngược lại: "Anh đã ăn cơm chưa?"
Lục Mặc sửng sốt một lúc.
Diệp Vân Linh vừa nhìn bộ dáng này của anh, liền biết chưa ăn, lại hỏi tiếp: "Đừng nói là ngay cả cơm trưa cũng chưa ăn đấy nhé?"
Lục Mặc đáp: "Anh ăn rồi."
Diệp Vân Linh nhìn anh, vốn định nói anh vài câu nhưng nhìn khuôn mặt tuấn tú kia, thật sự cô không thốt lên nổi lời trách cứ, bất đắc dĩ mở miệng nói: "Được rồi, anh tiếp tục làm việc trước đi, để em gọi giao đồ ăn."
Gọi giao đồ ăn cũng mất một chút thời gian.
Trên gương mặt mệt mỏi của Lục Mặc, nghe xong câu này, biểu cảm vốn đang nghiêm túc, chợt lộ ra một chút ý cười, nói: "Được, em gọi đi, anh cũng sắp xong việc rồi, lát nữa chúng ta cùng nhau ăn com."
Diệp Vân Linh ngồi xuống sô pha, mở phần mềm giao đồ ăn gọi món.
Trong phòng làm việc rất yên tĩnh, chi có tiếng gõ bàn phím của Lục Mặc thinh thoảng vang lên.
Diệp Vân Linh choi xong ván game thứ hai, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Lục Mặc vẫn đang vùi đầu làm việc, duỗi eo, một tay chống cằm, cười tủm tỉm nhìn anh.
Lục Mặc ngẩng đầu nhìn trộm bị bắt tại trận, Diệp Vân Linh bình tĩnh quay đầu nhìn về phía sau, muốn dùng hình thức này để vạch trần chuyện vừa rồi.
Trong văn phòng của Lục Mặc, phía sau ghế sofa là một cửa sổ sát đất cực lớn.
Lúc này quay đầu nhìn qua, vừa lúc có thể thu hết cảnh đêm thành phố vào trong tầm mắt.
Đèn neon đầy màu sắc, rực rỡ, hoa lệ.
Tiếng gõ cửa vang lên, lễ tân mang đồ ăn của nhân viên giao hàng đưa tới.
Diệp Vân Linh nhận lấy đồ ăn từ trong tay lễ tân, đặt lên bàn trà, gọi: "Lại đây ăn cơm trước đi."
Tốc độ trên tay Lục Mặc không tự chủ lại tăng lên một chút, nói: "Em ăn trước đi."
Diệp Vân Linh cứ ngồi đó nhìn anh, không nói một lời, cũng không ăn.
Cuối cùng Lục Mặc bị nhìn đến bất lực, người đàn ông bất đắc dĩ đẩy bàn phím ra, đi về phía cô.
Diệp Vân Linh gọi bánh bao nhân tôm, cơm trứng ốp la và cháo hải sản.
Thấy anh đến gần, trước tiên là lấy bát dùng một lần múc cháo ra, đẩy tới trước mặt Lục Mặc.
Cháo bốc khói nóng hổi, kèm theo hương thơm tươi ngon của hải sản.
Lục Mặc từ trước đến nay làm gì cũng thong thả, cho dù là khi ăn cơm anh cũng toát lên vẻ tạo nhã quý phái.
Ăn uống với người khác là chuyện rất bình thường, nhưng ăn cùng Lục Mặc lại rất vui vẻ.
Hình như tới tận bây giờ, cô chưa từng nhìn thấy anh mất bình tĩnh.
Không đúng, lúc ở trên giường vẫn rất nóng vội.
Lục Mặc ngẩng đầu: "Em không ăn à?"
Diệp Vân Linh chống khuỷu tay xuống đầu gối, lòng bàn tay chống cằm, đáp: "Em gọi chút gì cho anh thôi, chứ em không đói."
Lục Mặc nhanh chóng húp cháo xong, sau đó tiếp tục quay lại làm việc: "Anh chắc còn phải làm thêm một lúc nữa, nếu em mệt mỏi thì vào bên trong nghỉ ngơi trước đi, phía sau cóv phòng ngủ."
Diệp Vân Linh đứng dậy, nhưng không vào phòng mà ngược lại đứng trước bàn làm việc của Lục Mặc.
Thấy một đống tài liệu đặt trên đó.
P
Nhìn từ hướng của Diệp Vân Linh thì thấy mấy tờ trên cùng, đều là về "bảo toàn năng lượng", "hố đen", "hố trùng" và những thứ tương tự.
Trực giác nói cho cô rbiết những thứ này có thể liên quan đến mình, hỏi: "Em có thể xem những thứ này không?"
Lúc này Lục Mặc không che giấu nữa, đáp: "Có thể."
Diệp Vân Linh tiện tay cầm lấy tờ tài liệu trên cùng, chính là về bảo toàn năng lượng lúc này cô nhìn thấy.
Câu đầu tiên là "Vạn vật đều là năng lượng, năng lượng sẽ không tự nhiên sinh ra, cũng sẽ không đột ngột mất đi, tất cả năng lượng đều là tương sinh tương khắc. Năng lượng không tự nhiên biển mất, mà chúng sẽ chuyển từ dạng này sang dạng khác, từ vật thể này sang vật thể khác."
Đoạn sau còn có rất nhiều câu Diệp Vân Linh đọc không hiểu lắm, nhìn về phía đối phương hỏi: "Anh cả đêm không ngủ chính là để tra cứu những tài liệu này sao? Có liên quan gì đến em không?"
Diệp Vân Linh theo trực giác cảm thấy Lục Mặc tìm hiểu về mấy thứ này đều có liên quan đến cô, nhưng cô học không giỏi lắm nên không biết rốt cuộc Lục Mặc đang tìm cái gì.
Lục Mặc cũng không có ý định giấu giếm, đem một ít tư liệu đơn giản mình tìm được đặt ở trước mặt, nói: "Mấy ngày trước anh đã bảo trợ lý điều tra chuyện từ nhỏ đến lớn của em, cũng hỏi chú Đức và thím Vương về em, anh phát hiện có một số chuyện đơn giản mà anh đã bỏ qua trong suốt thời gian vừa rồi."
Diệp Vân Linh hiếm khi căng thẳng, hỏi: "Anh bỏ qua chuyện gì?"
Giọng nói lạnh lùng của Lục Mặc vang lên trong văn phòng: "Từ nhỏ em sống ở nhà họ Diệp, vẫn luôn bị Diệp Vi Vi và vợ chồng Diệp Xương Thịnh chèn ép, tính cách lại khá yếu đuổi, lỗ tai lại mềm, làm việc không có chủ kiến, hồi đi học bị bắt nạt cũng không dám đánh trả."
Nói đến đây, Lục Mặc cố ý dùng một chút, liếc nhìn Diệp Vân Linh, thấy trên mặt cô không có cảm xúc gì khác, cũng không thấy tức giận, liền nói tiếp: "Nhưng mấy tháng gần đây, tính cách càng ngày càng quyết đoán, làm gì cũng tự tin lớn mật. Bị ai bắt nạt thì đánh trả tuyệt đối không nương tay. Ai làm cho em khó chịu, em cũng sẽ khiến kẻ đó không được dễ chịu."
Không đợi Diệp Vân Linh trả lời, hệ thống liền nhảy ra trước, sốt ruột nói: [ Sao anh ta lại đột nhiên nhớ tới chuyện trước đây thế? Không phải đã phát hiện cái gì rồi đấy chứ?]
[Mà không đúng, hình như anh ta tra được một số chuyện, phát hiện tính cách của cô trước sau thay đổi quá nhiều. Không phải anh ta chỉ là vai phụ thôi sao? Sao lại có nhận thức cao như vậy?]
Diệp Vân Linh tò mò nhìn sang một bên, hỏi hệ thống: [Lời cậu vừa mới nói là có ý gì? Cái gì gọi là vai phụ sao lại có nhận thức cao như vậy?]
Hệ thống giải thích: [Bởi vì toàn bộ thế giới đều xoay quanh nam nữ chính, cho nên các vai phụ khác đều được thiết lập cố định. Hầu hết thời gian, bọn họ sẽ chỉ tuân theo cốt truyện và thiết lập nhân vật, không phát hiện ra bất kỳ điều gì bất thường trong đó. Ví dụ, tính cách của có thay đổi. mạnh mẽ, mặc dù có một số cư dân mạng và khách mời nhận ra, nhưng họ cũng không nghi ngờ nhiều mà ngược lại rất tự nhiên chấp nhận cô sau khi thay đổi tính cách.]
Diệp Vân Linh ngẫm lại, hình như đúng là như thể thật. Trước đây khi đọc tiểu thuyết xuyên không, hầu hết mọi người đều phải che giấu tính cách thật, thậm chí còn giả vờ không biết một số kỹ năng, chính là vì sợ bị người ta nhìn ra vấn đề.
Nhưng hình như kể từ khi cô xuyên đến đây, chưa từng nguỵ trang tính cách của mình, nhưng cũng không có ai hoài nghi, thì ra còn có một tăng sức mạnh như vậy.
Diệp Vân Linh không khỏi nhìn về phía Lục Mặc, trong mắt có chút tự hào nói: [Chồng tôi thông mình thật đấy, chuyện mà nam nữ chính còn không nhận ra, anh ấy lại có thể phát hiện.]
Hệ thống vội vàng bay trở lại nói: [Cô có nghe ra trọng điểm không thể? Anh ta phát hiện tính cách của cô trước sau thay đổi quá lớn, nên bắt đầu nghi ngờ. Cô không sợ anh ta phát hiện ra chuyện khác à?]
Diệp Vân Linh thản nhiên: [Cậu suy nghĩ nhiều rồi, có cho anh ấy hai cái đầu, cũng không tưởng tượng nổi tôi xuyên sách tới. Dưới tình huống bình thường ai có thể nghĩ vậy được bên trong cơ thể này đã thay đổi thành người khác chứ?)
Lục Mặc từ trên ghế đứng lên, nhìn về phía cô nghiêm túc nói: "Tính cách của một người bình thường đều là do hoàn cảnh sống hình thành, nếu tính cách bỗng nhiên có sự thay đổi lớn thì trù khi là gặp phải biến cố lớn, thậm chỉ đến mức không thể chịu đựng nổi."
Diệp Vân Linh: "Có lẽ là do em bị nhà họ Diệp đè nên quá lâu, đến lúc bùng nổ?"
"Cũng có khả năng." Lúc này, Lục Mặc đã đi tới trước mặt Diệp Vân Linh, đôi mắt thâm thủy nhìn chằm chằm vào cô, nói: "Bất quá theo suy đoán của anh, anh tin tưởng vào một khả năng khác hơn".
Bàn tay thô ráp còn mang theo hơi ẩm đặt lên ngực Diệp Vân Linh, gắn từng chữ: "Trong này đã đổi người."
Hai mắt Diệp Vân Linh mở to, miệng há ra có thể nhét vừa một quả trứng.
Mẹ kiếp, anh, thực sự đoán được.
Diệp Vân Linh theo bản năng nhìn về phía hệ thống, đúng lúc thấy hệ thống đang bay về phía cô, rồi cứ như vậy biến mất ngay trước mắt.
Đôi mắt Diệp Vân Linh loé lên mãnh liệt.
Nhìn xung quanh, thật sự không thấy bóng dáng của hệ thống đâu
Đây là trốn rồi à?
Vội vàng gọi hệ thống trong đầu, nhưng gọi thế nào cũng không có phản hồi, thậm chí cô còn phát hiện đường dây kết nối giữa mình và hệ thống hình như cũng bị cắt đứt.
Nhưng cảm giác xiềng xích trói buộc trên người vẫn chưa biến mất.
"Em đang tìm hệ thống của em à?" Lục Mặc đi về phía Diệp Vân Linh, nói: "Em không cần tìm nữa đầu, nó đã bị anh bắt lại rồi."
Chắc không phải như những gì cô nghĩ đâu nhỉ?
Lục Mặc nói: "Chính là như em đang nghĩ."
Diệp Vân Linh mím môi, trong lúc nhất thời cũng không biết nói gì.
Thấy Lục Mặc lại muốn mở miệng nói chuyện, Diệp Vân Linh vội đưa tay ra ngăn cản.
Tin tức hơi sốc, cô cần thời gian để bình tĩnh lại.
Lục Mặc ân cần hỏi: "Có muốn uống một ly nước không?"
"Ừ." Diệp Vân Linh gật đầu, còn không quên bổ sung: "Em muốn uống đá."
Lục Mặc đi tới tủ lạnh bên cạnh, lấy ra một chai nước khoáng ướp lạnh.
Chất lỏng lạnh lẽo chảy xuống cổ họng, chậm rãi rơi vào trong dạ dày, cùng kí.ch thích đầu óc có chút hỗn loạn của Diệp Vân Linh.
Cuối cùng cũng có thể bắt đầu phân tích rõ ràng thông tin Lục Mặc vừa tiết lộ.
Cô tự nhận mình cũng là người đã từng gặp qua sóng to gió lớn, kể cả khi tận thế ập đến, bạn bè xung quanh cô đều biến thành quái vật ăn thịt người.
Hay là khi xuyên sách đến thế giới xa lạ này, Diệp Vân Linh cũng chưa bao giờ mất bình tĩnh như vừa nãy.
Ngồi một bên ghế sofa, có trầm mặc một lúc rồi mới nói: "Sao anh lại phát hiện ra?"
Lục Mặc ngồi đối diện cô, giải thích: "Rất rõ ràng. Anh đã điều tra chuyện của em từ nhỏ đến lớn, em chưa từng học những thứ như cưỡi ngựa, bắn cung, bắn súng chứ đừng nói là đánh nhau. Tất cả những thứ này đều không thể học được trong thời gian ngắn. Tính cách của con người có thể thay đổi, nhưng những kỹ năng này không thể học được trong một khoảng thời gian ngắn."
"Từ đó có thể suy ra, người trong cơ thể này hẳn là đã thay đổi. Lại căn cứ vào tin tức mà trước đó em nói với anh nếu không ly hôn em sẽ chết, chứng tỏ có người đang ép em phải làm điều này. Chuyện gì mà ngay cả nhân mạch và tài lục nhà họ Lục cũng không giải quyết được, buộc em phải ly hôn, hơn nữa còn đưa ra kết luận không ly hôn thì sẽ chết như vậy. Kết hợp với chuyện kỹ năng và tính cách thay đổi đột ngột, anh mạnh dạn đưa ra giả thiết bên cạnh em có một hệ thống đưa ra nhiệm vụ. Em sẽ nhận được phần thường khi hoàn thành nhiệm vụ, ngược lại sẽ bị trừng phạt nếu thất bại. Và trong khoảng thời gian này, em không thể tiết lộ bất kỳ thông tin nào về nhiệm vụ nếu không em cũng sẽ bị trừng phạt."
"......" Diệp Vân Linh há hốc mồm, trong khoảng thời gian ngắn không biết phải nói gì, cô nhớ lại một chút tình tiết trong tiểu thuyết, trong đó có viết một câu Lục Mặc rất thông minh, tuổi còn trẻ đã có thể xử lý một tập đoàn lớn như Lục thị.
Lúc trước Diệp Vân Linh đối với cái "thông minh này còn chưa trải nghiệm nhiều, bây giờ cuối cùng cũng cảm giác được, người đàn ông này cũng đáng sợ quá rồi.
Chỉ dựa vào mấy chữ "Không ly hôn sẽ chết" mà có thể suy đoán ra nhiều chuyện như vậy.
Amigurumi Velvet C
Trong tiểu thuyết, nếu không phải sau đó anh đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, thì với chỉ số thông mình như vậy, làm gì còn có chuyện của nam chính.
Lục Mặc đưa tay vuốt cầm, tự hỏi: "Hiện tại điều duy nhất anh không xác định được là em xuyên sách, xuyên không, hay là mượn xác hoàn hồn."
Diệp Vân Linh tò mò tiếp lời: "Sao anh không đoán là em trọng sinh mang theo bàn tay vàng?"
Lục Mặc nói: "Trọng sinh cũng có thể, nhưng xác suất quá nhỏ, dù sao kiếp trước sẽ không có chuyện gì, với cả đột nhiên chết đi rồi sống lại cũng sẽ không được như vậy."
Diệp Vân Linh chép miệng một cái.
Được rồi, logic này không có vấn đề gì.
Lục Mặc nói tiếp: "Nhưng những thứ này đều không quá quan trọng. Quan trọng là làm thế nào để giúp em cởi bỏ hệ thống trên người, không bị nhiệm vụ hạn chế nữa."
Diệp Vấn Linh kinh ngạc nói: "Không quá quan trọng sao? Nếu như em xuyên sách thì điều đó có nghĩa là anh cũng không phải một con người thật, chỉ là nhân vật hư cấu trong sách."
"Cái gì là thật? Cái gì là giả?" Lục Mặc nhìn Diệp Vân Linh, gắn từng chữ nói: "Em xem anh đang ngồi ở đây không phải là thật sao? Nếu anh là một nhân vật trong sách, anh là giả, vậy em cho rằng em xuyên sách thật sao? Làm sao em biết được thế giới ban đầu của em liệu có phải là một cuốn sách khác không?"
"... Hình như cũng có lý." Không hổ là lão đại, chỉ số thông minh và nhận thức đều rất cao, Diệp Vân Linh tiếp tục hỏi: "Vậy còn hệ thống, anh mang nó đi đâu rồi?"
Lục Mặc: "Nhốt lại rồi."
Diệp Vân Linh lại khiếp sợ lần hai, quai hàm gần như trật khớp, lặp lại: "Nhốt lại? Anh làm sao mà nhốt?"
Lục Mặc đứng dậy, đẩy vách tường đối diện ghế chủ tịch, vốn tưởng là vách tường nhưng không ngờ lại là một cánh cửa bí mật tạo ra từ những tấm gỗ.
Diệp Vân Linh đi theo, vào trong phòng.
Cô phát hiện bên trong có một cỗ máy trong suốt rất lớn, giống như một bể cá dụng thẳng đứng, phía dưới cầm rất nhiều dây điện, bên cạnh có một số máy móc hình như được kết nối với bể cá thẳng đứng này, phía trên nhảy rất nhiều đường sóng âm hay tần số gì đó Diệp Vân Linh căn bản nhìn không hiểu.
Bên trong cỗ máy đó, hệ thống đang nhảy chồm chồm, đập hai cái lá bay tứ tung, thỉnh thoảng lùi lại vài bước rồi hung hăng đâm về phía mép máy.
Diệp Vân Linh vốn tưởng rằng mình sẽ nhìn thấy cảnh một quả chanh đụng cho đầu choáng mắt hoa, thậm chí ngã lăn xuống đất.
Lúc nhìn thấy nó đâm vào vách, cô còn lo lắng nó sẽ bị thương, muốn nhắc nhớ, dù sao đã ở bên nhau lâu như vậy, cũng sinh ra chút tình cảm.
Hóa ra khi hệ thống đập vào mặt kính, thân quả chanh biến thành một đống dữ liệu, tất cả đều tản loạn, một lúc sau, dữ liệu lại được họp nhất lại thành một khối, một đống dữ liệu lại biến thành chanh.
"Rrrrrrrrrr"
Lúc đầu cô còn có chút lo lắng, nhưng khi nhìn thấy hệ thống bị đập thành một đống dữ liệu xong lại tiếp tục cố gắng đâm vào vách thủy tinh, Diệp Vân Linh nhìn bộ dáng đáng yêu đó không nhịn được cười.
Có lẽ là bởi vì ở chung với hệ thống hình quả chanh quá lâu nên ngay cả Diệp Vân Linh cũng suýt mất hệ thống này thực ra là do một đống dữ liệu cấu thành.
Lục Mặc không thể nhìn thấy hệ thống trông như thế nào, ngay cả sau khi đã giam hệ thống lại.
Anh lấy một cặp kính đặc biệt ở bên cạnh đeo vào, hệ thống đã được hiển thị đầy đủ.
Lục Mặc nhìn hệ thống hình quả chanh kia, đôi mắt thâm thúy khó lường, cuối cùng có chút nghi hoặc hỏi: "Sao lại nhìn giống quả chanh?"
Có lẽ là bởi vì không hiểu, anh thậm chí còn nhìn về phía Diệp Vân Linh hỏi: "Nó vẫn luôn như vậy sao?"
"Từ khi em bị trói buộc đến nay thì nó vẫn luôn như vậy, nhưng nó có thể thay đổi hình dạng." So với chuyện này, Diệp Vân Linh càng tò mò một chuyện khác hơn, cô quay đầu lại hỏi: "Nhưng làm sao anh bắt được nó?"
Vì nó là một đống dữ liệu nên không có hình thái, cũng có thể bị phân tán thành một đống dữ liệu vi mô nhỏ hơn để thoát ra bất cứ lúc nào.
Lục Mặc giải thích: "Hệ thống thực sự không có hình thái, nó được cấu thành từ một đống dữ liệu, tương tự như dữ liệu trong máy tính hoặc robot cao cấp."
"Nhưng bản thân dữ liệu chính là một loại năng lượng điện tử. Trên thực tế, năng lượng điện tử tồn tại ở khắp mọi nơi, đặc biệt là trong thời đại công nghệ thông tin tiên tiến hiện nay, năng lượng điện tử mà hệ thống yêu cầu rất nhỏ, vô cùng nhỏ, vì vậy nó gần như có thể tồn tại ở khắp mọi nơi, trừ khi tín hiệu của nó bị che chắn hoàn toàn."
Diệp Vân Linh nghe anh giải thích, nghĩ lại những chuyện trước đây, hình như là như vậy thật.
Có lúc cô đang giao tiếp với hệ thống bình thường, nhưng khi đi vào thang máy tầng hầm nơi không có tín hiệu, thỉnh thoảng sẽ bị ngắt kết nối với hệ thống.
Lục Mặc tiếp tục giải thích: "Bản thân năng lượng của hệ thống rất mạnh. Nó có tính lan tỏa như tín hiệu. Nó không có hình thái và có thể biến thành bất kỳ hình thái nào. Nó có thể đi lại khắp nơi trong thế giới này dưới nhiều loại hình thái khác nhau. Nếu muốn bắt được nó, trước tiên phải chế tạo một thùng chứa có thể ngăn cản tuyệt đối từ trường và tín hiệu của nó, thùng chứa này còn phải có khả năng chịu đựng được năng lượng cường đại do hệ thống mang đến, anh mất mấy ngày mấy đêm mới tạo ra được cái máy này."
Diệp Vân Linh nghe xong như lọt vào trong sương mù, sau đó hỏi: "Dù sao ý của anh là bây giờ nó bị nhốt ở chỗ này, nếu không muốn thả ra thì nó vĩnh viễn sẽ không đi ra được đúng không?"
Lục Mặc nói: "Theo lý thuyết là như vậy."
Diệp Vân Linh nhìn hệ thống còn đang giãy giụa nỗ lực đâm vào kính đằng kia, nói: "Thôi cứ thả nó ra đi."
Một đường đi tới bây giờ, dù sao cũng có tình hữu nghị cách mạng, huống hồ có nhốt nó lại cũng vô dụng, nhiệm vụ vẫn phải tiến hành.
Lục Mặc đi đến bên cạnh, nhấn công tắc, cái máy dùng lại, nắp trên mở ra.
Hệ thống nhanh chóng bay ra từ phía trên rồi lại bay về phía Diệp Vân Linh, nhìn thấy Lục Mặc thì to ra khiếp sợ.
Có thể không sợ được sao?
Làm hệ thống bao nhiêu năm nay, đây là lần đầu tiên nó bị nhân loại bắt được, vấn đề này rất nghiêm trọng, cần phải báo cáo lên cấp trên ngay.
Sau đó, hệ thống phát hiện nó căn bản không gửi được tin nhắn, năng lượng của nó hình như cũng bị phong tỏa ở đây.
Lục Mặc nhìn ra ý đồ của nó, lạnh giọng nói: "Trong căn phòng này có mười thiết bị tăng cường gây nhiều tín hiệu, có thể tuyệt đối bảo đảm tin tức của mày sẽ không thể truyền đi được."
Hệ thống tuyệt vọng, nhìn về phía Diệp Vân Linh, cáo trạng: "Chủ nhân, anh ta có thể đoán ra được bí mật của thế giới này, lại còn thiết kế âm mưu như vậy để bắt tôi. Người này quá đáng sợ rồi, cô mau chóng ly hôn, hoàn thành nhiệm vụ rồi rời khỏi anh ta đi.
Diệp Vân Linh nhìn quả chanh nhỏ đang run bần bật, màu vàng nguyên bản cũng sợ tới mức biển thành màu trắng bệch.
Ngay cả hai chiếc lá bay múa cũng bị bao phủ bởi một tầng sương lạnh, có thể nhìn ra nó đang thực sự sợ hãi.
Diệp Vân Linh còn chưa kịp nói chuyện, Lục Mặc đã lên tiếng trước, trong thanh âm mang theo vài phần lạnh lẽo: "Sau khi ly hôn xong mày xác định là nhiệm vụ hoàn thành mà không phải là bắt đầu lại cuộc sống mới chứ?"
Hệ thống bị những lời này dọa sợ, cả quả chanh trực tiếp bao phủ bởi một lớp sương trắng, sợ tới mức lùi về phía sau mấy bước, nói: "anh đang nói cái gì vậy, tôi nghe không hiểu"
Lục Mặc nói: "Mày không hiểu thật sao? Vậy mày sợ cái gì?"
Hệ thống mạnh miệng: "Anh có thể tạo ra máy móc giam giữ tôi, tôi sợ hãi cũng là chuyện bình thường."
Lục Mặc nói: "Mày sợ tao giam giữ mày, hay sợ tao nhìn ra sự thật của thế giới này, biết được bi mật của mày."
Hai mắt hệ thống chóp hơi mạnh, có chút chột dạ nói: "Tôi không biết anh đang nói gì cả?"
Thấy hệ thống như vậy, Diệp Vân Linh liền biết đúng là nó đang có điều che giấu.
X
WT651835
Trực tiếp hỏi thẳng Lục Mặc: "Anh vừa nói là có ý gì?"
Lục Mặc đáp: "Nó vẫn luôn lừa em. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ xong, sẽ không phải còi bỏ ràng buộc, mà là khỏi động một cuộc sống mới, tiếp tục hoàn thành một vòng nhiệm vụ mới."
Diệp Vân Linh sững sờ đứng im tại chỗ, một lúc lâu sau vẫn không phản ứng lại lời Lục Mặc nói.
Anh đang nói gì vậy?
Cái gì gọi là khởi động một cuộc sống mới?
51835
Nhìn dáng vẻ của hệ thống, Lục Mặc tiếp tục: "Anh vốn còn chưa chắc chắn lắm, nhưng bây giờ nhìn nó thế này, xem ra anh đoán không sai."