Lục Ngữ Nịnh mở to một đôi mắt xinh đẹp như hai quả nho đen, đong đầy nước mắt, dẩu miệng uỷ khuất nói:
"Anh trai, Nịnh Nịnh không thích ăn rau xanh."
Lục Tử Hạo kẹp một đũa rau xanh đưa tới bên miệng bé dỗ dành: "Nịnh Nịnh ngoan, ăn rau xanh mới cao lên được."
Lục Ngữ Nịnh lắc lắc đầu, hiển nhiên không muốn.
Chú Đức quản gia và mấy người hầu bên cạnh thản nhiên chứng kiến một màn này, hiển nhiên đã quá quen rồi.
Diệp Vân Linh xuất hiện phá vỡ cảnh quan.
Lục Ngữ Nịnh thấy Diệp Vân Linh xuất hiện, sợ hãi trốn ra sau Lục Tử Hạo.
Lục Tử Hạo duỗi tay kéo Lục Ngữ Nịnh ra phía sau, thân mình nho nhỏ ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Vân Linh, mặt đầy cảnh giác hỏi: "Dì muốn làm gì?"
Diệp Vân Linh nhìn hai đứa bé trước mặt.
Đây là con trai, con gái chồng cô. Cô bé lớn lên thật là xinh xắn, dù có đang khóc lóc uỷ khuất mà nhìn vẫn rất đáng yêu, bé trai lớn hơn thì nhìn có dáng vẻ thiếu gia cao lãnh.
Bất quá không quan trọng, lần này nhiệm vụ cốt truyện của cô là bé gái.
Diệp Vân Linh cầm lấy bát cơm bên cạnh, múc một thìa đưa tới trước mặt Diệp Ngữ Nịnh nói: "Nào, tiểu Nịnh Nịnh, để dì đút cho con ăn."
Lục Tử Hạo: "......"
Lục Ngữ Nịnh đang khóc thút thít, thanh âm đột nhiên im bặt."..... Ách."
Chú Đức bên cạnh đang tuỳ thời chuẩn bị khuyên can cũng mặt thộn ra.
Nhìn Lục Ngữ Nịnh bộ dáng vẫn không dao động, Diệp Vân Linh tiếp tục cố gắng, dùng âm thanh ôn nhu nhất có thể nói: "Tiểu Nịnh Nịnh ngoan, há miệng, nào."
Diệp Vân Linh đời này chưa từng dùng âm thanh ôn nhu như vậy nói chuyện với ai bao giờ, cảm thấy chính mình quả thật chính là điển phạm cho hình tượng hiền thê lương mẫu.
Lục Ngữ Nịnh nguyên bản đang dẩu dẩu môi, nấp sau lưng Lục Tử Hạo, lúc này đây lại khóc toáng lên, tiếng khóc còn vang dội hơn trước.
"Oa.... Anh trai ơi, dì Vân đáng sợ quá..."
Vừa khóc vừa lùi ra sau Lục Tử Hạo hết sức có thể.
Diệp Vân Linh trên mặt vẫn còn đang cười ôn nhu: "......"
Diệp Vân Linh lăn lộn ở thế giới tràn đầy tang thi gần mười năm, nên trên người sẽ mang theo một cỗ uy nghi không tự giác.
Lúc này cô giả vờ ôn ôn nhu nhu, dịu dàng cùng với khí chất trên người cực kỳ không phù hợp, trong mắt Lục Ngữ Nịnh, cô bây giờ giống như bà ngoại sói lừa ăn thịt trẻ con trong truyện cổ tích.
Tươi cười trên mặt càng đặc biệt khủng bố.
Lục Tử Hạo bé nhỏ cố hết sức che chở Lục Ngữ Nịnh bảo vệ phía sau, ngẩng đầu nói với Diệp Vân Linh đối diện: "Dì trước đó đã nói, chỉ cần tôi đồng ý tham gia chương trình với dì, dì sẽ không ức hϊếp Nịnh Nịnh."
Diệp Vân Linh cả kinh: "Nhóc cảm thấy ta đang ức hϊếp Nịnh Nịnh?"
Lục Tử Hạo hỏi ngược lại: "Bằng không thì sao? Chẳng lẽ dì muốn nói là dì đang là dỗ em ấy ăn cơm à?"
Diệp Vân Linh: "....." Nhìn không giống ư?
Dứt khoát không để ý đến Lục Tử Hạo nữa, Diệp Vân Linh tiếp tục ôn nhu tấn công.
Kết quả mỗi lần cô nói một câu, Lục Ngữ Nịnh lại khóc lớn hơn một lần.
Lục Tử Hạo cũng trực tiếp kéo em gái tránh xa Diệp Vân Linh ra, rất sợ bị mẹ kế doạ đến.
Lúc cô xoay người định rời đi vẫn còn nghe được âm thanh Lục Ngữ Nịnh đang nức nở nghẹn ngào, Diệp Vân Linh bây giờ chỉ cảm thấy trong đầu đều là tiếng trẻ con khóc, đút ăn cơm đút đến mức cả tâm thần và thể xác cô đều mệt mỏi.
Diệp Vân Linh đã chuẩn bị tốt tinh thần đối mặt, hỏi: "Thống thống, nếu nhiệm vụ này tôi không hoàn thành, có phải chịu trừng phạt gì không?"
Hệ thống cũng đã nhìn ra Diệp Vân Linh thật sự cũng đã nỗ lực hết mình, nói: "Mỗi lần nhiệm vụ thất bại đều không có hình phạt cụ thể. Có đôi khi là đau đầu, có khi đau tim. Tuỳ theo tình huống nghiêm trọng hay không... Ui, tiến độ có biến động, lên 1%"
Diệp Vân Linh ngước mắt, quả nhiên nhìn thấy thanh tiến độ trước mặt mình có thay đổi, từ 0 biến thành 1%. Ở một đoạn dài màu xám, một ít tiến độ màu đỏ nhỏ nhoi nếu không nhìn kỹ là có thể bỏ qua.
Lại liếc nhìn Lục Ngữ Nịnh bên kia, phát hiện thấy cô vẫn chưa đi ra khỏi nhà ăn, Lục Ngữ Nịnh vừa bưng bát cơm lên, vừa ăn vừa khóc lóc.
Đại khái cảm nhận được một ánh mắt chăm chú nhìn mình, cô bé quay đầu vừa vặn đối mặt với ánh mắt của Diệp Vân Linh, sợ tới mức thân mình run lên, khóc lóc nói: "Dì Vân, cháu sẽ ăn cơm ngoan ngoãn... Dì, dì đừng đánh cháu."
Diệp Vân Linh: "....."