Vừa ôm vừa mắng chúng thỏ: "Tiểu nhất, tiểu nhị, tiểu tam, trên giường là để ngủ, chúng mày lần sau không được tè bậy lên đây nữa. Nếu không sau này ta sẽ không cho chúng mày củ cải ăn nữa."
Cũng không biết ba con thỏ kia có phải nghe hiểu hay không, cả đám đều chạy tới bên người Lục Ngữ Nịnh cọ cọ tay cô bé, chọc bé cười khanh khách không ngừng.
Lục Tử Hạo bên kia từ vali hành lý lấy ra một khối rubik, sau khi xoay ba cái thì lộ ra một cái đồng hồ điện thoại.
Lục Tử Hạo từ nhỏ đã được chứng kiến nhiều chuyện. Cậu bé hiểu rõ chuyện ngày hôm nay nhất định sẽ gây ra rất nhiều phiền phức, có nhiều người chứng kiến Diệp Vân Linh đánh người như vậy, nếu truyền ra ngoài sẽ có thêm càng nhiều người mắng cô hơn nữa. Thêm cả mẹ Dương Diệp kia nhìn cũng không hiền lành gì, nói không chừng sẽ nghĩ ra cách đối phó với cô.
Trước khi tham gia quay chương trình này, Lục Tử Hạo đã đọc không ít tiểu thuyết, xem không ít phim truyền hình về mẹ kế con chồng.
Trong đó đều nói mẹ kế đều sẽ không thật lòng đối đãi thương yêu con chồng, kể cả nhìn có tốt thì cũng chỉ là vỏ bọc bề ngoài.
Diệp Vân Linh trước đây đối xử với hai anh em bọn họ không tốt lắm, lần này lại một hai phải dẫn họ tới tham gia chương trình tạp kỹ này, Lục Tử Hạo lo lắng có âm mưu gì đó, ví dụ như muốn lừa bọn họ mang đi bán linh tinh.
Cho nên cậu bé cố ý giấu đi một cái di động, phòng ngừa vạn nhất xảy ra loại chuyện này, cậu có thể gọi điện thoại cầu cứu.
Đồng hồ vốn để đề phòng cô, bây giờ lại phải dùng để giúp cô.
Cậu bé mở máy ra, ấn vào nút cố định kết nối với một số điện thoại, sau vài hồi chuông thì bên kia mới bắt máy.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Lục Tử Hạo vành mắt hơi đỏ lên, lại không muốn lộ ra ngoài, mở miệng nói: "Ba ba, con muốn nhờ ba giúp một việc."
Đạo diễn Tần lúc này đang ngồi ở trong căn phòng nhỏ làm văn phòng lâm thời của ông ta.
Trong miệng ngậm một miếng nhân sâm để nâng cao tinh thần.
Hiện giờ uống trà cẩu kỷ tử cũng không thoả mãn được ông ta nữa rồi.
Bên này vừa mới tiễn đi Tưởng Mỹ Hàm khóc nháo đòi chết đòi sống, bên kia Diệp Vân Linh cũng nói muốn gặp ông ta.
Tránh được mồng một không tránh được ngày rằm, thôi thà dứt khoát có chuyện gì giải quyết trong hôm nay luôn đi.
Nghĩ tới sự hung hãn của Diệp Vân Linh, cảm giác hai miếng sâm không đủ, lại lấy thêm hai miếng nữa cho vào miệng ngậm.
Diệp Vân Linh tới rất nhanh, từ sắc mặt thì không nhìn ra tâm trạng hỉ nộ gì, ngay cả tư thế đi đường cũng không có gì khác bình thường, hai tay đút túi quần, một chút cũng không có dáng vẻ một nữ minh tinh ưu nhã mỹ lệ.
Kiểu này hơi giống loại bình yên trước cơn bão.
Diệp Vân Linh tự tìm chỗ ngồi xuống, cũng không nói năng gì, hai người cứ như thế nhìn nhau.
Vẫn là đạo diễn Tần không nhịn được trước mở miệng nói: "Mọi việc tôi đã xử lý rồi, chuyện này sẽ không bị truyền ra ngoài. Cô yên tâm đi."
Diệp Vân Linh: "Ừ."
Bản thân cô cũng không quá để ý chuyện thanh danh, dù sao cũng thối như vậy rồi, nhiều hay ít đi một cái scandal cũng không khác nhau lắm, chỉ là trong video có liên quan đến Lục Tử Hạo.
Tuy nói sự việc lần này xảy ra nguyên nhân là do Dương Diệp khơi mào, nhưng nếu thật sự truyền ra ngoài, thì chưa chắc tất cả khán giả đều nghĩ như vậy, dù sao đổ lỗi cho người bị hại cũng là một hiện tượng phổ biến.
Lục Tử Hạo dù sao cũng là vì cô mới tới tham gia chương trình, đảm bảo an toàn cho thằng bé cũng là nghĩa vụ cơ bản của cô.
Đạo diễn Tần thấy cô lại không nói năng gì, sợ trong lòng vẫn còn thấy không thoải mái, nghĩ muốn trả thù Tưởng Mỹ Hàm tiếp, không khỏi cố gắng khuyên nhủ: "Diệp lão sư, tôi biết chuyện này nói thẳng ra thì không phải do cô. Nhưng mấy chuyện như thế này làm ầm lên thì cả cô và tổ tiết mục đều không có chỗ tốt. Nếu trong lòng cô vẫn thấy không thoải mái, tôi có thể biên tập cắt bớt cảnh của Tưởng Mỹ Hàm, xả giận giúp cô một chút."