Là ảo giác của cô ta? Cảm thấy Diệp Vân Linh hình như đã thay đổi, nhưng cụ thể thay đổi chỗ nào thì không thể nói ra.
Cũng có thể là chính mình tự suy nghĩ nhiều. Rốt cuộc cho dù có một mình dọn ra khỏi nhà cha mẹ thì chẳng phải Diệp Vân Linh lần này vẫn mong trở về đó sao?
Bóng dáng Diệp Vi Vi cũng rất mau biến mất trong hẻm nhỏ.
Lúc Diệp Vân Linh về tới nhà, hai đứa bé đều đã sớm tỉnh dậy.
Bọn chúng tự nghe loa phát thanh thông báo, Lục Tử Hạo dẫn em gái đi tới nơi ăn sáng xong rồi về.
Khi cô quay về nhìn thấy Lục Ngữ Nịnh đang ngồi xổm trên mặt đất, trong tay cầm một củ cà rốt cho thỏ con ăn.
Vừa cho thỏ ăn vừa hỏi Lục Tử Hạo: "Anh, anh nói xem chúng ta nên lấy tên gì cho ba con thỏ này?"
Lục Tử Hạo cũng ngồi xổm xuống, vuốt ve thỏ đáp: "Em đặt đi."
Lục Ngữ Nịnh nói: "Nếu không thì gọi tiểu nhất, tiểu nhị, tiểu tam đi?"
Đang tiêu diệt nốt hai cái bánh bao, Diệp Vân Linh nghe được Lục Ngữ Nịnh đặt tên, nhịn không được cười phụt ra tiếng.
Tiểu tam?
Cưng xác định tên này phù hợp sao?
[Tiểu công chúa Nịnh Nịnh đáng yêu quá đi mất, đặt tên cũng hay ho như vậy ha ha ha ha]
[Tiểu tam ha ha ha ha ha ha tôi thật sự nhịn không được cười.]
[Tôi tự nhiên còn cảm thấy tên này đặt hình như cũng không tồi ha ha ha ha ha ha niệm mấy lần còn thấy rất thuận miệng. Không tin các anh em thử niệm mấy câu xem.]
Lục Ngữ Nịnh nghe được tiếng cười của Diệp Vân Linh, ngẩng đầu hỏi: "Nghe không hay ạ?" Trong mắt còn lộ ra một ít mong chờ.
Diệp Vân Linh trả lời: "Nghe hay, nghe hay, nhóc quyết định được là được."
Cảm xúc trẻ con rất mẫn cảm, tuy ngoài mặt Diệp Vân Linh nói tên hay nhưng Lục Ngữ Nịnh vẫn cảm nhận được ý tứ khác trong lời nói của cô. Phồng má lên, nãi thanh nãi khí nói: "Tiểu nhất, tiểu nhị, tiểu tam chính là tên hay."
Kiểu tuyên bố hùng hổ này lại dùng giọng sữa hô lên, hoàn toàn không có lực sát thương tí nào. Ngược lại dáng vẻ còn giống như là đang làm nũng.
Đúng lúc này, nhân viên công tác mang thư nhiệm vụ tới đây.
Diệp Vân Linh trong tay còn cầm nửa cái bánh bao, nói thẳng: "Đưa cho thằng bé đi. Tay tôi không rảnh."
Lục Tử Hạo nhìn thỏ con trên mặt đất, hơi không cam lòng mà đứng dậy, tiếp nhận thư nhiệm vụ, mở ra đọc: "Mời các mẹ mang theo các bé đến trước nhà văn hoá thôn tập hợp."
[Lục Tử Hạo hẳn vẫn còn đang tuổi mẫu giáo nhỉ, mà số chữ thằng bé biết làm tôi phải kinh ngạc.]
[Thằng nhóc nhà tôi năm nay lên lớp 2 mà mới biết được mấy chữ. Tiểu Lục tổng cũng quá ưu tú rồi.]
[Đừng nói nữa, đừng nói nữa. Tôi quay sang nhìn thằng nghịch tử năm nay học lớp 3 nhà tôi đang ngồi bên cạnh mà muốn xách gậy lên đánh cho nó một trận. ]
Lục Tử Hạo đọc xong thì Diệp Vân Linh cũng ăn xong bánh bao trong tay.
Mười lăm phút sau, Diệp Vân Linh dẫn theo anh em Lục Tử Hạo tới tập hợp ở nhà văn hoá thôn Cổ Vương.
Hai người Trương Thư Du và Thư Nhã cũng đã tới.
Hứa Nặc đứng cạnh Thư Nhã, đang chơi cùng với Trương Thư Hân con gái Trương Thư Du, nhìn dáng vẻ này chắc không sao rồi.
Trông thấy Diệp Vân Linh lại đây, cậu nhóc vui vẻ nhào qua gọi: "Dì Vân."
Nói xong móc trong túi mình ra một viên kẹo chocolate đưa qua mời: "Dì Vân, cháu trộm dấu được, cho dì này."
Diệp Vân Linh: "......." Từ bao giờ mà cô lại được trẻ con hoan nghênh thế này?
Thư Nhã cười nói: "Hôm qua cô cứu thằng bé, nó vẫn nhớ thương cô mãi đấy."
Nhìn thấy viên kẹo vẫn đang giơ lên mãi trước mặt, Diệp Vân Linh ngồi xổm xuống, miệng mồm cũng không được tự nhiên lắm nói: "Cảm ơn."
Đối với động vật nhỏ thích ăn ngọt này, dù không muốn ăn kẹo lắm Diệp Vân Linh cũng không nỡ nói lời cự tuyệt.
Bóc viên kẹo ra cho vào miệng.
Thật ngọt.
Thư Nhã bởi vì chuyện xảy ra hôm qua, rất tự nhiên mà trở nên thân thiết hơn với Diệp Vân Linh, không còn cao cao tại thượng như trước nữa.
Trương Thư Du vốn là một ngôi sao được công nhận là có EQ cao trong showbiz, ba người cùng nhau tám chuyện, không khí cũng khá vui vẻ.