Nhìn về phía Lục Tử Hạo: "Lục Tử Hạo, đi gánh hai bình nước về đây."
Lục Tử Hạo nhíu mày, vẻ mặt hờ hững nói: "Để làm gì?"
Diệp Vân Linh đáp: "Tối nay cho mấy đứa ăn gà nướng."
Lục Tử Hạo: "......." ăn trong mơ à?
Nhà số 5 thật là nghèo, nấu cơm tối đến cái kệ bếp cũng không có, còn phải tự mình nghĩ cách xoay xở.
Cũng may tổ tiết mục chưa phát rồ đến mức bắt bọn họ phải tự đánh lửa, vẫn nguyện ý cấp cho bật lửa dùng.
Diệp Vân Linh đi tới bên dòng suối nhỏ, nhặt mấy thanh củi nhóm lên, đun cái thùng sắt đựng nước tổ tiết mục cấp cho để nấu nước nóng.
Trước khi rời đi còn căn dặn Lục Tử Hạo: "Nhóc để ý nước. Nước sôi thì đổ thêm vào để giữ nóng."
Lục Tử Hạo bĩu môi cạn lời, hiển nhiên là không tin việc Diệp Vân Linh nói tối nay có gà nướng. Nhưng ngoài miệng ghét bỏ, tay chân vẫn thành thật làm theo.
Sau khi phân phó xong, Diệp Vân Linh ngẩng đầu nhìn sắc trời sắp tối, cô phải tranh thủ thời gian mới được.
Xoay người đi về phía rừng rậm sau nhà tranh.
Tổ quay chụp nhanh chóng phân ra 2 VJ quay phim đuổi theo hỏi: "Diệp lão sư, cô lên núi làm gì?"
Diệp Vân Linh: "Bắt gà rừng."
Tổ đạo diễn: "......" Cũng to gan đấy, bất quá bọn họ chỉ phụ trách quay chụp, đối với hành vi của khách mời sẽ không can thiệp.
Diệp Vân Linh thật ra không muốn bọn họ đi theo. Gà rừng không thể so với gia cầm nhà nuôi, giác quan rất nhạy bén, có nhiều người đi theo như vậy rất dễ rút dây động rừng.
Đoán là tổ tiết mục sẽ không chịu quay về, nên cô cũng không nói ra yêu cầu này.
Màn ảnh phòng phát sóng trực tiếp chuyển sang Lục Tử Hạo bên này.
Lục Tử Hạo vừa chơi rubik trong tay vừa ngẩng đầu trông nồi nước sôi đang nấu.
Lục Ngữ Nịnh thì ngồi bên cạnh, trong tay không biết từ chỗ nào bứt được không ít hoa dại cỏ dại, đang bện vòng hoa, có điều là làm không được thuần thục lắm.
Nửa giờ sau, Diệp Vân Linh trong tay xách ba con thỏ trở về, nói: "Không bắt được gà rừng, bắt được ba con thỏ. Chỉ là hơi ít, nhưng chắc cũng đủ lót dạ nhỉ."
Khán giả:.....
Nhìn dáng vẻ Diệp Vân Linh, còn có vẻ hơi tiếc nuối.
Còn không tiếc nuối ư, liếc sang hai gã VJ quay phim phía sau, nếu không phải do bọn họ nói chuyện, cô đã bắt được gà rừng rồi.
Đại khái cũng biết bản thân phá hỏng chuyện tốt của Diệp Vân Linh, mấy thợ quay phim lộ ra biểu tình hơi xấu hổ.
Cũng may trong tay có ba con thỏ con, buổi tối cũng có thể miễn cưỡng ăn lưng lửng bụng.
[Vãi, cô ta thật sự bắt được kìa, cô ta làm sao mà bắt được?]
[Còn bắt thế nào nữa, nhìn là biết chắc chắn là thông đồng với tổ tiết mục làm màu.]
[Thật sự cho rằng thỏ hoang, gà rừng đứng sẵn ngoài đường cái mà bắt à? Cho dù có cũng sẽ cực tinh ranh, làm sao mà ngoan ngoãn chờ người tới bắt được.]
[Tổ tiết mục nhận tiền để tẩy trắng cho Diệp Vân Linh à? Kiểu tẩy trắng này mẹ nó quá giả dối rồi, xem chúng tôi là lũ thiểu năng trí tuệ à?]
Nhìn thấy làn sóng đạn mạc bình luận, đạo diễn Tần cảm thấy cực kỳ oan uổng. Ông ta còn cố ý sang hỏi rõ thợ quay phim, thỏ đúng là do Diệp Vân Linh tự mình bắt được.
Tốc độ của cô quá nhanh, quay phim nhiều lúc không theo kịp tốc độ của cô.
Lục Ngữ Nịnh vừa thấy Diệp Vân Linh cầm con thỏ về, hai mắt sáng lên: "Oa, thỏ con, đáng yêu quá."
Nhìn thêm một lúc, bàn tay nhỏ không nhịn được đưa lên sờ sờ thỏ con.
Diệp Vân Linh đi sang đống lửa bên cạnh, nhìn nước trong thùng, nói: "Cơm tối hôm nay của chúng ta dựa vào chúng nó đấy."
Lục Ngữ Nịnh đang ôm thỏ con trong tay liền cứng đờ, thanh âm mang theo vài phần run rẩy: "Dì, dì, dì muốn ăn nó? "
Diệp Vân Linh đảo đống lửa một chút, để lửa cháy mạnh thêm, nói: "Là ba chúng ta muốn ăn chúng nó. Đây là bữa tối của chúng ta nha."
Thấy lửa cháy không sai biệt lắm, Diệp Vân Linh duỗi tay nói: "Nhóc đưa thỏ cho ta đi, ta đi xử lý bọn nó một chút."
Lục Ngữ Nịnh lập tức ôm chặt ba con thỏ vào trong l*иg ngực, lắc đầu nói: "Không thể ăn, không thể ăn thỏ thỏ."