"Trình thúc thúc đến tìm An Ny?" Diệp Nhất đứng lên, phủi phủi bụi đất ở phía sau.
Trình Vĩnh Cực mỉm cười, dừng ở bên Diệp Nhất một hồi lâu mới chậm rãi nói: "Ta đã thấy nàng".
"Kia............." Diệp Nhất không rõ cho nên nhún nhún vai, muốn bản thân Trình Vĩnh Cực tiếp tục nói. Trình Vĩnh Cực chưa mở miệng, thì cái mũi đã phì ra tiếng cười:
"Diệp tiểu thư có rãnh không? Có thể ra ngoài và ngồi uống cà phê không?". Hẳn là không có bất kì kẻ nào đối với bạn học của nữ nhân mình lại dùng danh xưng "tiểu thư" như vậy mà xưng hô với nhau, mà Trình Vĩnh Cực nói như vậy thực rõ ràng biểu lộ lập trường của chính mình là Diệp Nhất ở trong lòng hắn là nhân vật quan trọng như thế nào. Diệp Nhất có chút đăm chiêu, trong lòng nắm lấy từ "Diệp tiểu thư" không tha, ánh mắt như là dừng lại trên gương mặt Trình Vĩnh Cực nhưng kì thật là nhìn xuyên qua phía sau bờ vai của hắn nhìn xem – An Ny thân mến, bình thường ta ngủ lâu như vậy ngươi liền lo lắng chạy đến tìm ta, hôm nay ngươi như thế nào ý chí sắt đá như vậy còn chưa chịu đến đây?
"Ta buổi chiều còn có lớp học". Diệp Nhất tận lực làm cho chính mình cười tự nhiên một tí.
"Thật không? An Ny nói nàng buổi chiều không có lớp học". Trình Vĩnh Cực thật ra là bước thêm một bước nữa tới gần, Diệp Nhất đối với thân thể và ngôn ngữ của hắn khi tới gần không biểu hiện ra sự khiếp đảm – tối thiểu là bề ngoài không có thể hiện – nàng đứng ở một chỗ, trong tay còn nắm cuốn sách, dừng ở ánh mắt của Trình Vĩnh Cực, đột nhiên phát hiện ánh mắt của hắn lại như thế nào quen thuộc đến vậy. Đã gặp qua ở nơi nào? Trong đầu tự nhiên xẹt ra một tia chớp, ánh mắt này cùng với đôi mắt tham lam ở trong bụi đêm đó tại trạm xe buýt không phải là rất giống nhau sau?
Chẳng lẽ hắn là người theo dõi? Trong lòng Diệp Nhất thật không thoải mái, còn tưởng là miêu miêu cẩu cẩu si tình nào chứ...........
"Tốt lắm, kêu An Ny cùng nhau đi? Ta nghe An Ny nói Trình thúc thúc hay đưa nàng đến SUNKISS uống cà phê, nàng phi thường thích trái cây cắt lát ở nơi đó, buổi sáng còn ồn ào muốn ăn". Diệp Nhất bên ngoài bất động thanh sắc nhưng nội tâm thì lại bồn chồn, nàng có điểm hối hận vì sao mình lại lựa chọn địa phương hẻo lánh này để ngủ một mình, chung quanh im lặng đến đáng sợ, chỉ có những tiếng động của bóng được chuyền qua lại. May mắn bên cạnh chính là một trận bóng rổ, nếu lớn tiếng la to thì chắc chắn các nam sinh này sẽ nghe thấy được. Trước kia Diệp Nhất thấy phiền nhất chính là tiếng âm thanh chơi bóng làm ầm ĩ đến giấc ngủ của nàng, bất quá hiện tại tiếng "Thùng thùng đông" này cũng tương đối dễ nghe.
"An Ny nói nàng không đi". Trình Vĩnh Cực nói, "Chỉ có hai chúng ta đi thôi".
Diệp Nhất cười ra tiếng: "Trình tiên sinh rõ ràng nói thẳng không phải tốt hơn sao? Bất quá là muốn một mình ta ở chung với ngươi, phải không?"
Trình Vĩnh Cực đoán được Diệp Nhất khẳng định sẽ đi thẳng vào vấn đề, mặt không đổi sắc liền nói: "Đúng vậy, ta chính là muốn hẹn ngươi".
Diệp Nhất xoay người đưa lưng về phía Trình Vĩnh Cực, đứng ở lưới sắt phía trước nhìn trận đấu bóng rổ. Vừa vặn huấn luyện viên bóng rổ vừa cho bọn họ một chút thời gian nghỉ ngơi, cùng tiếp xúc với ánh mắt của Diệp Nhất.
"Ai ai, nàng nhìn hướng về nơi này".
"Nam nhân đi cùng nàng là ai a?" Những nam sinh ở trận đấu bóng rổ không hẹn mà đều quay lại nhìn, Diệp Nhất đối với Trình Vĩnh Cực nói:
"Ta chính là đang đợi bạn trai ta, hắn đang tập huấn, ta không có cách nào khác để bỏ đi".
"Nga? Là như vậy sao................ Thực quấy rầy". Trình Vĩnh Cực đáp lời thật chậm rãi chậm rãi, rõ ràng là mang theo suy tư, nhưng cuối cùng vẫn là từ bỏ, quay thân mình lại đi mất. Nghe thấy tiếng chân của người ở sau lưng đã đi xa Diệp Nhất mới quay đầu lại, ép chính bản thân mình trầm xuống, không nhịn được thở ra một hơi.
"Vẫn là phải có súng phòng thân thì mới được a". Diệp Nhất nâng bàn tay mình lên, nhìn chính lòng bàn tay có chỉ tay lộn xộn của mình, "A.......Thực là hoài niệm cảm giác mang súng đây".
Buổi chiều Diệp Nhất gọi điện thoại về nhà, trực tiếp tìm lái xe riêng của mình nói đến đưa nàng về nhà, lý do là thời tiết trở lạnh nên nàng muốn về nhà thu thập một ít quần áo, buổi tối trở về trường học. Lái xe đến đưa nàng trở về nhà, thời điểm xuống xe nàng liền ôm lấy mặt của lái xe mà hôn một cái: "Cảm ơn thúc thúc".
Lái xe nhìn bóng dáng Diệp Nhất đi xa lại vuốt ve cái chỗ mà mình vừa được hôn, thực sự là cảm thấy có chút ngượng ngùng: "Đại tiểu thư chớp mắt liền lớn như vậy, mới đây lúc còn bé mới hôn nhẹ như vậy, thật sự có điểm ngượng ngùng nha................." Hắn nói tất cả những lời này đều là lầm bầm lầu bầu, một chữ Diệp Nhất cũng chưa có nghe thấy.
Diệp Nhất không một chút để ý thu thập quần áo của mình, đột nhiên phát hiện trên bàn của mình có một cái hộp nhỏ, vừa mở ra là thấy một cái vòng cổ hình sao Hải Vương.
"Đây là cái gì?" Diệp Nhất đem vòng cổ cầm lên, phát hiện bị đè ở phía dưới vòng cổ là một tờ giấy gấp lại. Diệp Nhất mở tờ giấy ra, trên mặt là nét chữ lộ vẻ ngây thơ.
"Tỷ tỷ, quà sinh nhật muộn, chúc ngươi sinh nhật vui vẻ".
Không có ký tên, nhưng xem nét chữ Hán xiêu xiêu vẹo vẹo thì Diệp Nhất biết là ai tặng. Nàng đem những lời trong tờ giấy kia xem lại một lần rồi một lần, khóe miệng nhịn không được mà lại giương lên trên, đứng trước gương đem vòng cổ mang lên, vì để có thể làm cho vòng cổ lộ ra nên Diệp Nhất đã cố tình lựa chọn một cái váy cổ thấp. Tiểu Hải Vương tinh ở trên xương quai xanh của Diệp Nhất trong lúc đó lấp la lấp lánh, thật sự càng nhìn càng đáng yêu.
Giờ này Diệp Nhị đang ở trường học, nói cách khác Diệp Nhất chính là đùa bỡn với muội muội một phen. Diệp Nhất trên lưng mang túi quần áo quay lại, lái xe nhìn vào gương chiếu hậu quan sát Diệp Nhất bản thân một mực vui mừng, liền hỏi: "Đại tiểu thư, chuyện gì mà vui vẻ vậy a?"
"Di, ngươi có thấy ta có chỗ nào không có giống trước kia không?" Diệp Nhất bản thân thẳng thắn."
"Ân? Là tóc uốn xoăn phải không?"
Đích thật là Diệp Nhất một mình đi uốn tóc, nhưng là trường học có nội qui cấm nên nàng đều đem toàn bộ tóc dài vấn lên như vậy thì sẽ không bị phát hiện: "A, thúc thúc cũng không nên nói lại cho mụ mụ ta biết a, phải giữ bí mật. Lần trước một chút việc nhỏ không thuận tâm ý mụ mụ liền phạt ta quỳ cả đêm, kết quả ta liền sốt cao nằm bệnh viện, thúc thúc ngươi cũng biết thân thể ta không có tốt, ta cũng không nghĩ là muốn quay lại nằm bệnh viện nha". Diệp Nhất dùng một ngón tay để lên phía trên môi, hướng lái xe "Hư" một tiếng. Lái xe bị Diệp Nhất làm cho tâm loạn như ma, thầm mắng chính mình vô sỉ, đem ánh mắt rời khỏi người Đại tiểu thư, ngoài miệng nói cho có lệ:
"Rồi, rồi, ta nhất định giữ bí mật".
Tới trường học rồi Diệp Nhất lại ôm lái xe, chính là không có hôn lên hai má của hắn, nhưng tay để trên thắt lưng hắn tăng thêm vài phần lực đạo. Lái xe đỏ mặt đánh xe đi rồi, Diệp Nhất cười lạnh một chút, đem cái gì đó giấu vào bên trong quần áo, quay đầu nhìn thấy Trình An Ny đứng ở phía sau, có điểm ngượng ngùng hỏi:
"Tiểu Nhất, nam nhân ngươi vừa ôm là ai vậy?"
"Chính là một thúc thúc đã quen biết lâu". Diệp Nhất không muốn cho Trình An Ny nghĩ mình có lái xe riêng, cái cách xưng hô "Đại tiểu thư" như vậy Diệp Nhất không có muốn đưa đến trường học.
"Như vậy a..........." Trình An Ny muốn nói gì đó lại thôi, cuối cùng vẫn là ngưng lại.
Mẫn cảm như Diệp Nhất, đối với những lời Trình An Ny muốn nói cũng đoán ra được tám phần, cảm thấy vẫn là nói sang chuyện khác thì tốt hơn: "Ngươi như thế nào buổi tối còn đứng ở cổng trường học a?"
"Bởi vì cả buổi chiều cũng chưa có gặp ngươi, có chút lo lắng cho ngươi, người trong kí túc xá nói ngươi về nhà lấy ít quần áo, ta đi ra ăn cơm cũng nghĩ thầm là ngươi cũng sắp trở lại đây, cho nên chạy ra đây từ từ chờ ngươi".
Diệp Nhất mỉm cười với nàng, kéo tay nàng đi: "Đi, chúng ta cùng nhau trở về đi".
Diệp Nhất cùng Trình An Ny đang trở về lại phòng ngủ, Diệp Nhất tắm rửa sạch sẽ đi ra, trời cũng đã bắt đầu trở lạnh, thời gian ban đêm lạnh lẽo làm cho nàng run run. Trình An Ny giúp nàng mở điều hòa, độ ấm đều mở đến cao nhất, cái cái khăn tắm mềm mại chạy đến giúp Diệp Nhất đang ngồi run run lau tóc cho nàng.
"Ngươi nói xem, ngươi cũng không tự chiếu cố chính mình lại để tóc dài như vậy, đã sợ lạnh lại còn không chịu sấy tóc, chỉ run run có ích lợi gì a". Trình An Ny ngửi được trên mái tóc dài rất đẹp của Diệp Nhất mùi xà bông gội đầu, không khỏi tràn ra mẫu tính. Diệp Nhất để cằm lên trên bụng Trình An Ny, nhìn về phía nàng xuyên qua mái tóc ướt sũng, chính là một mực tươi cười.
"Cười cái gì?" Bị Diệp Nhất nhìn chăm chú có loại cảm giác kì quái, Trình An Ny có điểm không dám nhìn thẳng vào mắt Diệp Nhất.
"Tùy tiện cười vậy thôi. Khóc cần có lý do, chẳng lẽ cười cũng phải vậy sao? Như vậy thì mệt chết đi.............." Diệp Nhất thuận thế tựa vào trong lòng ngực của Trình An Ny, hé lộ ra khuôn mặt bình tĩnh không có vẻ tươi cười biến mất đằng sau mái tóc hỗn độn của nàng.
"Làm sao vậy, Tiểu Nhất thấy mệt sao?" Trình An Ny vuốt ve đầu của Diệp Nhất.
Diệp Nhất nhìn thấy vòng cổ sao Hải Vương mà Diệp Nhị trước ngực lấp lánh, tâm càng không ngừng trầm xuống: "Chính là tưởng niệm người nhà. Không rõ cái gì mà lại rời xa người nhà để vào học trường này, trong lòng thực dễ dàng trống rỗng............"
Trình An Ny thở dài: "Chính là nếu Tiểu Nhất cố gắng học tập thì về sau có thể làm cho người nhà an tâm một chút, không phải sao?"
"Có thể". Diệp Nhất thành thục nói, chính là bản thân nàng cũng không thể lý giải quá nhiều sự việc, cũng như là học tập cùng thành tựu thì có quan hệ gì với nhau, nàng không cho là đúng, nhưng mà mọi người cũng như chính mụ mụ của nàng đều cảm thấy được chúng có quan hệ trực tiếp, Diệp Nhất cũng không đi theo phân trần gì thêm, nhiều khi hoàn toàn trầm mặc là tốt rồi.
"Hơn nữa a". Trình An Ny thay đổi khẩu khí thoải mái hơn nói, "Ở nhà ba mẹ luôn quản, rất không tự do, muốn nói chuyện yêu đương cũng thật rất phiền toái".
Diệp Nhất thầm nghĩ: " A a, cô gái trẻ nào mà không có tình yêu a, nói đến trọng điểm đi?"
"Tiểu Nhất, như thế nào mà cho đến bây giờ vẫn không thấy bạn trai tới tìm ngươi nha?"
"A? Bạn trai ta?" Diệp Nhất kinh ngạc, Trình thúc thúc, ngươi sẽ không nói nhiều như vậy đi, "Ta làm gì có bạn trai".
"Di?"
"Ta tùy tiện nói vậy thôi................." Vốn Diệp Nhất muốn nói, "Cho ba ba ngươi đừng có hỏi nữa", chính là chữ đã muốn ra ngoài miệng lại thấy nói ra thì không tốt lắm, vì thế liền nuốt trở về.
"Thật không? Ta............... Ta còn thật muốn biết Tiểu Nhất sẽ thích bạn nam như thế nào a......"
Diệp Nhất không có lên tiếng, nàng sợ là lời thật chính mình nói ra có thể dọa đến đứa nhỏ đơn thuần này,vì thế nói cho có lệ: "Tâm địa thiện lương, ngũ quan cân đối, như thế như vậy....."
Diệp Nhất bình thường rất thích cười, chính là buổi tối cũng thường xuyên mất ngủ. Mỗi khi đêm dài tĩnh mịch một mình là thời điểm rất nhiều ý tưởng kì quái cùng hình ảnh cùng giọng nói nhỏ chui vào đầu nàng không ngừng nghỉ, làm cho nàng không được an bình. Gần nhất là chuyện nhỏ nhặt về Trình gia cũng làm cho nàng phải suy nghĩ nhiều. Thi thể, máu tươi, Diệp Nhị tươi cười, nhiệt độ cơ thể của nàng, hương thơm của An Ny, toàn bộ đều vặn vẹo rối rắm hé ra thiên la địa võng, đem Diệp Nhất bao quanh trong đó, làm cho nàng không thể giãy giụa. Mồ hôi dọc theo lưng của nàng xuất ra bên ngoài, huyệt thái dương đau như bị kim đâm. Vô số buổi tối nàng trải qua như thế này, chính là nàng không có nói cho bất kì người nào, cũng không có muốn đi kiểm tra.
Nàng hiểu được chính mình cùng người bình thường có chút bất đồng, chính là nàng không muốn đi nghiệm chứng.
Diệp Nhất cũng không biết thời điểm mình ngủ là lúc nào, đột nhiên bị ác mộng làm cho tỉnh giấc, Diệp Nhất phản xạ có điều kiện giật mình dậy.
Nàng hít từng hơi từng hơi mà thở, áo ngủ đều ướt đẫm, mái tóc dài dính bết lại bên mạn sườn của nàng, làm cho nàng trông như một người bệnh tâm thần.
Tim đập dần dần đều lại, chính là đầu nàng vẫn vô cùng đau đớn, miệng khô lưỡi khô là lúc nàng muốn uống nước: "An Ny......... An Ny ngươi ở đâu?" Ký túc xá thực tối, nàng cơ hồ nhận không ra được bây giờ là lúc nào.
"Diệp tiểu thư muốn cái gì?" Trong bóng tối thanh âm của một nam nhân trung niên đột nhiên vang lên, thật sự mạnh mẽ làm cho Diệp Nhất bị hù dọa.
"Ngươi............."
Người trước mặt đứng lên trong bóng tối, vóc dáng cao cao, cằm thưa thớt một vài chòm râu, áo sơ mi vạt dài màu trắng, người này là Trình Vĩnh Cực: "Diệp tiểu thư nghĩ muốn cái gì, ta rất thích vì người mà cống hiến hết sức lực".
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: thực quyết đoán mà đem"Làm ruộng văn" đích nhãn trừ đi = =
Ta quả nhiên là không thích hợp viết làm ruộng văn a. . . . . . Chính là lại như làm ruộng văn bàn lải nhải, ai. .