"Không muốn, không muốn..." Khi Diệp Nhất đem Diệp Nhị kéo đến ngồi xuống trên ghế nhỏ ở hoa viên thì Diệp Nhị lúc đó vẻ mặt còn sợ hãi, miệng thì thào nói, Diệp Nhất sờ sờ đầu tròn của nàng sau đó đem ra một túi kẹo đường phóng tới trước mặt của nàng:
"Muội muội muốn ăn không?"
Diệp Nhị nhìn Diệp Nhất, sau đó lại quay sang nhìn túi kẹo được đóng gói bằng những cái bao bì màu sắc sặc sỡ, không lên tiếng.
Diệp Nhất đem mở giấy gói kẹo ra, nắm viên kẹo quơ quơ trước mặt Diệp Nhị. Ánh mắt Diệp Nhị đi theo viên kẹo lúc ẩn lúc hiện trong tay Diệp Nhất, mắt thấy Diệp Nhất nhất định sẽ đưa viên kẹo vào miệng Diệp Nhị, đơn thuần muội muội đã muốn đem đôi môi đầy đặn mở ra, Diệp Nhất lại co tay đem viên kẹo kia trực tiếp bỏ vào trong miệng của mình.
"Ô..." đôi mày Diệp Nhị chưa giãn ra được bao lâu đã co lại tất cả cùng một chỗ, bộ dạng lại muốn khóc.
"Ai, muội muội ngươi đừng động một cái là khóc a. Đến đây, gọi một tiếng tỷ tỷ, tỷ tỷ liền cho ngươi kẹo ăn được hay không?" Diệp Nhất đối Diệp Nhị nháy mắt mấy cái, đôi môi nở nụ cười mỉm chi, chờ đợi phản ứng của Diệp Nhị. Muội muội này còn chưa có một lần gọi tiếng "tỷ tỷ" đâu, nếu không kêu sẽ bị hai đệ đệ song sinh Diệp Tam Diệp Tứ kia giành trước.
Diệp Nhị cuối đầu tập trung nhìn vào hai ngón tay đang quấn quanh một chỗ, môi chu lên yên lặng không nói.
"A? Chẳng lẽ thất bại?"
Nguyên lai ngay cả đồ ăn cũng không hấp dẫn được tiểu hài tử này sao? Diệp Nhất không thừa nhận là chính mình thất bại.
**********
"Tỷ tỷ..." Tình dục làm cho hai mắt Diệp Nhị phủ một tầng sương mù, sốt ruột, nàng nhìn ngón tay nhỏ dài của Diệp Nhất từ trong miệng mình rút ra, cùng với chất lỏng trong suốt, trong lúc nhất thời không biết được thân mình đang ở phương nào.
Cằm Diệp Nhị bị Diệp Nhất nắm, đầu bị bắt nâng lên. Đầu lưỡi Diệp Nhất thâm nhập chạm vào môi, răng của nàng, dùng đầu lưỡi khiêu khích nàng. Diệp Nhị hô hấp còn trầm trọng hơn, tay Diệp Nhất thuận thế vuốt ve cặp đùi bóng loáng của Diệp Nhị, tựa hồ nhớ tới một ít chuyện thú vị, liền rời môi đi, khẽ cười:
"Nhị, ngươi còn nhớ lần đầu tiên gọi ta tỷ tỷ là khi nào sao?"
Ánh mắt Diệp Nhị lóe ra một chút, né tránh đi ánh mắt của Diệp Nhất, lại ngầm cảm giác được Diệp Nhất chậm rãi đem quần áo của mình cởi bỏ.
"Có chút... ấn tượng..." Diệp Nhất đem quần áo của Diệp Nhị cởi bỏ sạch sẽ, hôn lên trên xương quai xanh của nàng. Diệp Nhị giơ cánh tay lên lấy mu bàn tay che khuất một nửa mặt phía dưới của chính mình, thần tình đỏ bừng vì kỳ thực nàng nhớ rất rõ cảnh tượng lần đầu tiên nàng gọi "tỷ tỷ".
**********
Ngày đó người hầu té bị thương, quản gia mang nàng đi bệnh viện, Diệp Nhất vừa vặn có mặt ở nhà vì là cuối tuần. Nàng thấy muội muội quì rạp ở dưới đất vẽ tranh nên bước nhanh tới xem thử nàng đang vẽ cái gì. Ai ngờ khi nàng mới vừa tới gần thì Diệp Nhị đã nghĩ đứng lên, kết quả hai cái đầu nhỏ "Đông" một tiếng hung hăng cụng vào một chỗ. Diệp Nhị run run đem hộp màu vẽ ở bên chân hất bắn lên trên người của chính mình.
Sáng nay Diệp Nhị mới đổi quần áo, đây là quà sinh nhật của mẹ đưa cho nàng, kết quả không đến nửa ngày chiếc váy nhỏ liền bị dơ hoàn toàn, Diệp Nhị nhìn thấy quần áo một màu trắng thuần khiết đã dính nhiều như thế này...màu sắc rực rỡ trong nhất thời chỉ biết hoàn toàn ngây người.
"Ai! Muội muội, ngươi thế nào lại không cẩn thận như vậy đâu?" Diệp Nhất hai tay chống nạnh nhìn Diệp Nhị lắc đầu, "Xem, đều dính cả lên tóc ngươi".
Diệp Nhị quẹt miệng một cái tính bỏ chạy, Diệp Nhất giữ chặt nàng: "Muội muội muốn đi đâu?"
"Đi... Đi tìm mẹ..."
"Muội muội, ngươi thật ngốc a. Mẹ mới mua cho ngươi quần áo mới ngươi liền làm dơ, mẹ mà biết nhất định sẽ sinh khí nha".
Diệp Nhị vẻ mặt hoảng sợ nhìn Diệp Nhất, muốn nói: "Không phải ta làm dơ nha!". Nói còn chưa xong Diệp Nhất đã quyết định:
"Muội muội, như vậy đi, tỷ tỷ mang ngươi đi tắm rửa, sau đó đem quần áo đưa Trịnh a di, bảo nàng tẩy giúp ngươi, mẹ sẽ không biết đâu".
Bốn tuổi Diệp Nhị tổng cảm thấy có chỗ lạ lạ nhưng phân tích không ra được nguyên nhân, chính là nàng không có muốn đi cùng tỷ tỷ đáng sợ này. Diệp Nhất mặc kệ Diệp Nhị nghĩ như thế nào, việc nàng muốn làm thì nhất định phải làm được.
Chính là mềm nhũn khi bị khi dễ đứng lên mới có lạc thú.
Diệp Nhất kê chân vào bồn tắm chuẩn bị mở nước, Diệp Nhị muốn mở cửa, nhưng chính là kéo mấy lần đều kéo không ra cửa phòng tắm. Diệp Nhất liếc mắt nhìn nàng: "Muội muội, ngươi lại không thành thật". Nghe thấy thanh âm của Diệp Nhất, Diệp Nhị giả bộ thực ngoan ngoãn đứng ở cửa nhà tắm, cúi đầu làm bộ như không có chuyện gì, cũng không còn có nhìn mình thực sự rất gay go.
"Lại đây."
Diệp Nhị lắc đầu.
"Ta qua đó vậy".
Diệp Nhị lại lắc đầu nhanh hơn.
Diệp Nhất nhìn bộ dạng kinh sợ đó của Diệp Nhị mà tương dương đắc ý: " Muội muội, như vậy tỷ tỷ không có biện pháp giúp ngươi tắm rửa a, hay là ngươi nghĩ làm con mèo nhỏ để mẹ mắng sao?" Diệp Nhị ngẩn người, cái hiểu cái không đứng tại chỗ lắc lư không ngừng, đầu cũng không xác định mà cũng lắc lư theo thân mình, Diệp Nhất trực tiếp kéo nàng vào bồn tắm lớn.
"Khụ khụ khụ..." Diệp Nhị bị sặc nước, mãnh liệt ho khan, Diệp Nhất hai ba lần đều giúp nàng đem hết tất cả quần áo cởi bỏ đi.
Khi đó Diệp Nhất vẫn còn đơn thuần như đóa Bạch Liên Hoa cũng không biết vì sao luôn thích cùng Diệp Nhị dính liền một khối, nhìn đến bộ dạng Diệp Nhị sợ hãi chính mình liền có cảm giác thành tựu.
Diệp Nhất đem quần áo Diệp Nhị cởi hết, nghĩ muốn cho nàng gội đầu, kết quả là lấy nhầm dầu xả, gội nửa ngày tóc cũng không có bong bóng, Diệp Nhất cảm thấy được kỳ quái, nghĩ đến là do mình lấy dầu gội không đủ nhiều, kết quả là hơn nửa bình dầu xả đổ lên trên đầu muội muội vẫn là không thấy khởi sắc. Diệp Nhất cũng không có để ý nhiều đến như vậy, dùng sức mà gội trên đầu Diệp Nhị.
Tiểu hài tử chẳng qua có chút không phân biệt được nặng nhẹ, hơn nữa sữa tắm dính vào mắt làm nàng mở mắt không ra, làm Diệp Nhị khóc nức nở nói: "Tỷ tỷ... đau... Nhẹ thôi, nhẹ thôi..."
Diệp Nhất nghe thấy Diệp Nhị rốt cục kêu nàng tỷ tỷ, đặc biệt vui vẻ, giúp nàng xả mái tóc dài thật sạch sẽ, nhìn cái miệng nhỏ đầy đặn của nàng trong lòng liền phát ngứa, liền hôn lên: "Muội muội ngoan, về sau phải kêu tỷ tỷ nga".
Ngày đó kết quả chính là Diệp Nhất cao hứng mà quên mất khóa vòi nước, kết quả nước tràn từ bồn tắm vào trong phòng, làm ướt một số lớn gia cụ bằng gỗ lim trân quí, buổi tối Diệp Nhất bị Ngải Dĩ Tình kêu đi "Giáo dục tình yêu" một phen. Chính là hồi tưởng lại bộ dáng muội muội cũng thích bị khinh bỉ lại kêu một tiếng "tỷ tỷ" , trong lòng Diệp Nhất không hiểu sao cảm thấy được mật ngọt.
Ước định của Diệp Nhất và mẹ lúc đó nàng vẫn ghi tạc trong lòng – lần sau khi đi thi phải được 100 điểm. Vì về sau nàng không cần phải làm bài tập, nên Tiểu Diệp Nhất gần đây thực cố gắng. Đi học cố gắng ngủ, tối về nhà cố gắng đọc sách.
Ngải Dĩ Tình chỉ thấy được ở nhà nữ nhân một mặt cố gắng, nghĩ là nàng đã thực sự hối cải để làm người nên mới làm một cô gái dụng công học tập, ai biết sau khi gọi điện thoại đến trường nghe ngóng, nữ nhân lại bị lão sư tố cáo nhất trạng, nói nàng hiện tại đi học là không có đọc sách môn học khác, đổi thành ngủ, bài tập làm theo cũng không nộp, lão sư bắt nàng viết kiểm điểm nàng liền viết bản kiểm điểm một trăm chữ lưu loát bằng tiếng Nhật đưa cho Ngữ Văn lão sư, làm cho lão sư thực tức giận.
Ngải Dĩ Tình thực sự đau đầu, Diệp Thiên nói phải giáo dục phát triển toàn diện, cho nên thời điểm Diệp Nhất đi nhà trẻ đã cho nàng đi học thêm nhiều nhà trẻ khác, cùng học tiếng Hán, tiếng Anh, tiếng Nhật. Cha mẹ tất cả đều nghĩ đến chính là giáo dục cho con có tương lai tốt hơn, ai ngờ Diệp Nhất lại dùng ưu thế của nàng để lường gạt lão sư. Chính là Ngải Dĩ Tình tưởng tượng một chút lúc Diệp Nhất viết bản kiểm điểm bằng tiếng Nhật nhất định là cười thật giảo hoạt, đem đôi mắt to xinh đẹp kia híp cả lại. Nữ nhân này vừa nghịch ngợm lại vừa thông minh đáng yêu, Ngải Dĩ Tình trong lòng vẫn nảy lên một trận lo lắng.
Giáo dục con cái chính là một việc thực vất vả, hiện tại đại nữ nhân chính là như vậy, chờ Diệp Nhị với đệ đệ muội muội sau này trưởng thành phỏng chừng chuyện đau đầu ngày càng nhiều. Nguyên lai con cái nhiều cũng là một chuyện bi thảm a...
Bất quá lần này Ngải Dĩ Tình không tính đến chuyện trực tiếp đi tìm Diệp Nhất, hết thảy phải chờ đến thành tích lần sau của nàng rồi mới nói.
Ân, đây là ước định cùng nữ nhân.
Trong lòng có một loại dự cảm, rồi lại cảm thấy chính là sự tự tin của mình thực mạc danh kì diệu, khác với lẽ thường, nhưng tràn ngập kỳ vọng. Khi Ngải Dĩ Tình thấy Diệp Nhất đắc ý dạt dào, cao ngạo đưa ra toàn bộ bài thi được 100 điểm, nguyên lai nữ nhân không phải là một cô gái chỉ biết nghịch ngợm, mà thực sự là nàng có phương thức riêng của chính mình.
"Mẹ, thế nào". Diệp Nhất cười khanh khách, ghé vào đầu gối Ngải Dĩ Tình, "Về sau ta có thể không cần làm bài tập?"
Ngải Dĩ Tình sờ đầu Diệp Nhất nói: "Tiểu Nhất của chúng ta nói được làm được, thì mẹ đương nhiên cũng là nói được làm được".
Diệp Nhất đặc biệt hưng phấn ôm lấy mẹ nàng và hôn: "Mẹ tốt nhất!"
Một màn này vừa vặn bị Diệp Nhị đi ngang qua nhìn thấy, nhìn thấy một thân toàn màu đỏ thẫm nên nàng dừng bước lại đây – khi đó đích thực Diệp Nhất mặc quần áo đều là màu đỏ.
Quản gia đang nắm tay Diệp Nhị theo ánh mắt của nàng nhìn qua cũng nhìn thấy được một màn thân thiết của Diệp Nhất cùng mẹ nàng. Gặp Diệp Nhị nhìn xem không chớp mắt liền hỏi nàng: "Nhị tiểu thư có đi qua đó không?"
Diệp Nhị cúi đầu lắc lắc, trên mặt có những biểu tình chưa bao giờ có.
Quản gia trong lòng cười trộm: "Tiểu tử kia ghen tị. Bất quá nàng ăn dấm chua của mẹ hay vẫn là dấm chua của tỷ tỷ đâu?"
Diệp Nhất càng lớn ba mẹ nàng lại phát hiện nàng cùng những đứa trẻ bình thường không quá giống nhau. Nếu như kiến thức bậc tiểu học, so sánh đơn giản thì khó có thể nói ra được chỉ số thông mình so với chúng bạn có chênh lệch hay không, nhưng kiến thức ở sơ trung sẽ không có dễ dàng học như vậy. Chính là Diệp Nhất như cũ vẫn không nghe giảng bài, mỗi khi đi có lớp học đều chạy tới nằm ngủ dưới tàn cây ở sân thể dục nhỏ huấn luyện đội bóng rổ mà đọc sách, ngủ. Diệp Nhất đại khái đã biết vị trí đầu bảng trong cuộc thi là chỗ tốt nhất, ba mẹ không lải nhải, lão sư cũng không phản đối, cho nên thời điểm làm bài thi nàng cũng không nộp giấy trắng, mà đem toàn bộ đề mục viết ra, vẫn tiếp tục duy trì vị trí đứng nhất. Ngải Dĩ Tình quá tò mò, đại nữ nhân còn chưa có bao giờ nghe giảng bài thì làm sao có thể thi đứng nhất được? Nhưng sau một lần nàng vô tình thấy nữ nhân đang học cấp hai lại cầm sách vật lý của trung học phổ thông xem ngon lành thì hết thảy đều có đáp án.
Nữ nhân là lười nhác, chính là bản thân nàng tự có phương thức cùng phương pháp, kia như vậy thì đủ rồi.
Diệp Nhất đi học chính là trường bán trú, chỉ có thời điểm cuối tuần nàng mới có thể về nhà, vì thế nàng hướng Ngải Dĩ Tình kháng nghị vô số lần, nói nàng nghĩ muốn ở lại trong nhà, nghĩ muốn ba mẹ, nghĩ muốn đệ đệ muội muội. Chính là Ngải Dĩ Tình phủ quyết kháng nghị của nàng, nói là học ở trường là giáo dục tốt nhất, mặc kệ lão sư có tác dụng với nàng hay không, chính là tối thiểu nơi đó có hoàn cảnh học tập phi thường tốt đẹp.
"Hơn nữa Tiểu Nhất, ngươi phải học cách tự lập, ba mẹ cùng nhóm người hầu không có khả năng theo ngươi cả đời". Ngải Dĩ Tình nói như thế.
"Kia như vậy không bằng mẹ đem ta đi chỗ nào xa hơn đi, nói vậy không chừng ta sẽ tự lập còn nhanh hơn". Lời nói của Diệp Nhất nghe thực bình tĩnh, nhưng trong đó có phần dỗi cũng chạy không khỏi cái lỗ tai của Ngải Dĩ Tình. Ngải Dĩ Tình cái gì cũng không nói, làm cho quản gia cùng lái xe đưa Diệp Nhất quay về trường học.
"Nhị đâu?" Trước khi đi Diệp Nhất hỏi, "Ta lại nghĩ muốn thấy muội muội... Còn muốn ôm Tiểu Bát Tiểu Cửu một cái".