Mùa hạ trời đúng là rất hay mưa, sơn trang nghỉ hè cũng tuân theo nguyên tắc cây to gió lớn, những cây đại thụ ở trên núi rậm rạp đứng sừng sững.
Sắp có mưa dông thì theo thói thường sẽ có gió to thổi tới trước. Một tiếng sấm lớn nổ vang trên trời, mấy cây lớn ở phía ngoài sơn trang nghỉ hè bị gió thổi đổ về một hướng, giống như một người phụ nữ bị người ta lôi kéo cũng không bằng lòng, cây cối lắc lư đến giữa thân cây.
Cho đến khi mưa lớn bắt đầu rào rào rơi trên lá cây, lá cây liền nhanh chóng không chịu được sức nặng của giọt mưa càng không ngừng nâng lên hạ xuống, những hạt mưa cũng theo đầu nhọn của lá cây chảy xuống thấm vào trong đất.
Âm thanh của mưa như vây quanh trời đất.
Cả sơn trang bị cơn mưa to bao phủ, Diệp Nhất ngồi ở bên cạnh lò lửa, bưng tách cà phê nhìn ra ngoài cửa sổ, động tác trên tay cũng giữ im. Tách cà phê kia cũng như một bức tranh bình thường, bề mặt không chút sứt mẻ, một chút sóng sánh cũng không có giống như là tờ giấy vẽ tranh vậy. Vẻ mặt Diệp Nhất mang theo ưu thương, quản gia đứng ở một bên cũng không ngừng lấy tay lau mồ hôi ở hai bên thái dương chảy xuống. Mùa hè mà phải ở cùng một phòng với Đại tiểu thư quả thật như bị giày vò, nhưng do tối nay có mưa gió nổi lên nên nàng yêu cầu tăng thêm lửa lò, cả phòng giống như là bị nướng trong lò vi ba, quản gia cảm thấy máu mình sắp bốc hơi giống như vỏ quả chuối tiêu nấu xong rồi bị ép. Quản gia thật sự có chút không hiểu rốt cuộc là thân thể của Diệp Nhất có phải thuộc về con người hay không, làm sao mà có thể chịu được cái nóng kinh khủng như vậy.
"Dì Trần à dì Trần, ngươi nói thử xem tại sao Nhị làm sao lại không hiểu được như vậy chứ?" Thật ra Diệp Nhất chẳng quan tâm đến nhiệt độ ở trong phòng như thế nào, chỉ tập trung tinh thần liên tục thở dài, cho đến khi chẳng còn chút khói nào bốc lên khỏi miệng cà phê nàng còn chưa nhấp một ngụm nữa.
"Hai người các ngươi tuổi đã không còn nhỏ, làm gì mà chỉ vì chút chuyện nhỏ ấy mà giận dỗi nhau chứ?' Dì Trần nói ra một lời thật thấm thía, nhưng Diệp Nhất lại giống như không nghe thấy gì, tay cầm ly cà phê đặt ở trên bàn, đứng dậy đi về giường nằm ngủ, dì Trần nhìn thấy bóng dáng của nàng như vậy thì nhớ đến Ngải Dĩ Tình nhiều năm về trước, Ngải Đại tiểu thư lúc đó rõ ràng cũng là một người có đôi tai mà cũng như không, những lời người khác nói với nàng thì như là dư thừa chẳng tồn tại được. Sau nhiều năm sinh Diệp Nhất rồi thì Ngải Dĩ Tình cũng trở nên rất thành thục, tính cách nhu khuôn mẫu đúc ra chẳng cần nói nhiều thì cũng biết hai người tuyệt đối là mẹ con.
Gió thổi tới ngày càng lớn, cây cối trong sơn trang nghỉ hè ở trên núi trong đêm tối giống như điên cuồng lay động, tạo ra thanh âm giống như dã thú than khóc.
"Bát tiểu thư! Tới rồi!" Lái xe dừng ở trước cửa sơn trang, cánh cửa giả kiểu cổ xưa đã được thiết kế thành cửa sắt, xe bị ngăn ở bên ngoài nên lái xe tiếp tục nhấn chuông cửa, không biết có phải do tiếng mưa lớn hay bảo vệ trực không có ở đó mà chuông reo thật lâu vẫn không có ai chạy ra mở cửa. Lái xe bất đắc dĩ phải mặc áo mưa vào, đội mũ xuống xe chạy đi mở cửa. Tiểu Bát ngồi ở trong xe nhìn ra phong cảnh bên ngoài tìm hiểu, chỉ thấy mưa to giăng khắp nơi một màu tối đen, chỉ có ngọn đèn tỏa một chút ánh sáng yếu ớt ở phía trên cánh cổng, ánh sáng kia dường như bất cứ lúc nào cũng có thể bị mưa làm cho vụt tắt.
Diệp Bát cũng không nói rõ vì sao lần này mình cần phải xa nhà, khi nói chuyện với người khác thì bảo là lo cho Đại tỷ muốn đi thăm Đại tỷ, nhưng mà người ở trong lòng nàng nhớ là ai thì nàng cũng không thể tự lừa bản thân mình được.
Nhưng nàng không biết vì sao hình bóng của người kia ở trong đầu nàng không chịu đi nơi khác! Không biết có phải vì một thời gian trước đây nàng bị cuốn hút điên cuồng bởi một nhân vật là bác sĩ trong một cuốn tiểu thuyết hay không? Nhân vật trong tiểu thuyết là một bác sĩ có mái tóc dài mặc áo blouse trắng nhân từ xinh đẹp, Diệp Bát vì đọc cuốn tiểu thuyết đó mà hai ngày không ngủ, bỏ lỡ vài bộ phim hoạt hình mới ra mắt lần đầu, chỉ vì muốn xem cho xong cuốn tiểu thuyết hơn một trăm vạn từ kia. Sau khi xem xong cuốn tiểu thuyết thì Tiểu Bát đối với đồng phục màu trắng của bác sĩ gần như là điên cuồng kích động trong một thời gian dài, từ trên mạng vơ vét hết tất cả những hình chụp của nữ bác sĩ mà nàng có thể tìm được, sau đó đem tất cả chủ đề về mấy đồ điện tử chuyển sang chuyên đề về trang phục hấp dẫn của bác sĩ.
"Ngươi cuồng nữ bác sĩ vậy hay là đêm nay ngươi tắm nước lạnh, sau đó nhịn đói đứng trong gió lạnh đi! Như vậy thì ngay mai ngươi sẽ được như ý nguyện là đi thẳng vào trong bệnh viện và được bác sĩ tỷ tỷ". Một nhóm người trên mạng đã nói với Tiểu Bát như vậy.
"Không, không, để ta nói cho ngươi nghe này bạn thân mến, vĩnh viễn không nên đem thế giới 2D và thế giới 3D nhập lại làm một, như vậy chỉ có thể làm ngươi thất vọng mà thôi". Tiểu Bát vẫn cảm thấy mình là một trạch nữ vô cùng lý tính, cho dù là say đắm điên cuồng nữ bác sĩ thì nàng vẫn không bao giờ đem phần tình cảm này chuyển vào trong thế giới hiện thực – bởi vì sự thật là trong thế giới thực tế không có bác sĩ tỷ tỷ, mà chỉ có nhiều bác sĩ a di mà thôi a!
Tiểu Bát đối với thế giới thực tế cũng không yêu thích gì mấy, bởi vì thế giới bên ngoài làm cho nàng thất vọng, sợ hãi, không biết nên ứng phó như thế nào, nhưng mà vì sao ngày hôm đó lại cố tình cho nàng thấy hình ảnh của Khuất Dĩ Lộ ngồi xổm tưới hoa ở trước cửa phòng khám chứ? Ngươi kia ai cũng biết có cuộc sống sinh hoạt cá nhân thối nát không thể nào chịu nổi vì sao lúc nhìn thấy hoa lại nở ra một nụ cươi ôn nhu như vậy, vì sao lại cảm thấy động tác của nàng vừa tao nhã vừa xinh đẹp, rất muốn hỏi vì sao lại như thế, nhưng mới liếc mắt một cái Tiểu Bát cuối cùng cảm thấy Khuất Dĩ Lộ cực kì giống nhân vật nữ trong tiểu thuyết mà nàng đã từng yêu say đắm.
Sự khác biệt đó thật giống như từ trên trời rơi xuống!Thật chẳng liên quan gì nhau giống thần tiên và yêu quái vậy. Nhưng hình ảnh lúc Khuất Dĩ Lộ tưới hoa cũng làm cho Tiểu Bát lần đầu tiên cảm thấy thế giới 3D và thế giới 2D tha thiết quen thuộc của mình trong nháy mắt dung hợp lại với nhau, biến thành thế giới chỉ thuộc riêng về nàng.
Chết tiệt là bác sĩ hư hỏng mang kính kia phát hiện Tiểu Bát đang nhìn nàng, lúc ngẩng đầu lên còn mỉm cười rất ngọt ngào: "Hi, Bát tiểu thư, nghe nói cơm chiều nay có cá hồi mà ngươi thích ăn nga".
Khó có thể tưởng tượng Tiểu Bát lại không quên được nụ cười tươi đẹp kia của Khuất Dĩ Lộ. Ngay từ đầu chỉ do mình bị dọa sợ bởi những câu nói đùa mà thôi – uy, không phải chứ? Chẳng lẽ ngươi lại có hảo cảm với loại người thối nát như vậy sao? Người mà nàng thích so với những người sống mà ngươi đã từng gặp còn nhiều hơn, ngươi như thế nào lại muốn vào trong thế giới bách hợp mà người khác không quen nhìn thấy cùng với tên công cặn bã này sao? Nhưng mà nàng càng nghĩ như vậy thì tâm lý ám thị bắt nàng đi theo sau người của Khuất Dĩ Lộ, làm cho nàng muốn vùng vẫy mà dứt không ra, nàng lại có thể vì con người thối nát kia mà quẳng đi máy tính yêu thích, đi ra khỏi phòng nhỏ của nàng để tìm Khuất Dĩ Lộ nói chuyện phiếm!
Tới thời điểm bây giờ trong chốc lát không thấy được lại có cảm giác nhớ!
Muốn gặp người kia, muốn nhìn thấy nụ cười tươi của nàng, vì cảm giác mờ ảo xa lạ mà không tiếc cả đêm ngàn dặm xa xôi ra khỏi nhà chạy tới đây, gặp phải cơn bão quỷ quái cũng một mực tự an ủi mình không cần phải sợ hãi, không cần phải sợ hãi... Diệp Bát nắm chặt lấy quần áo ở trước ngực của mình – chắc không phải là thích nàng thật rồi chứ?
Khuất Dĩ Lộ!
"Lúc Khuất Dĩ Lộ chết, hẳn là bằng tuổi với ngươi hiện tại". Trong phòng thẩm vấn mờ tối, thanh âm của Diệp Nhị không lớn, nhưng tiếng vọng tại tăng thêm sức nặng cho từng chữ bật ra, đập vào trong lòng của 'Khuất Dĩ Lộ'.
"Khuất Dĩ Lộ sinh ra ở Hy Lạp, sống ở Mỹ 8 năm, từng làm bác sĩ ở trong phòng khám tư nhân ở một thị trấn nhỏ của Mỹ. Nàng đã chữa trị cho hàng ngàn hàng vạn bệnh nhân, nhưng mà chỉ có một vài người được nhìn qua khuôn mặt thật của nàng, bởi vì mỗi lần nàng xuất hiện ở trước mặt người bệnh đều luôn mang một cái khẩu trang rất dày". Diệp Nhị bước từng bước thong thả chậm rãi, "Có bệnh nhân từng hỏi nàng vì sao như vậy, nhưng mà chưa có ai có được đáp án. Đúng vậy, Khuất Dĩ Lộ tại sao không dám để cho người khác nhìn thấy diện mạo của mình?" Hai bàn tay của Diệp Nhị sờ lên khuôn mặt của 'Khuất Dĩ Lộ', nhìn nàng chằm chằm. 'Khuất Dĩ Lộ' không lên tiếng, ánh mắt sau kiếng rét lạnh như băng.
"Bởi vì trên mặt nàng có một vết sẹo thật dài, đó là do lúc nhỏ bị cha dùng dao cắt, là bằng chứng chính xác của việc bị ngược đãi".
Trong lòng 'Khuất Dĩ Lộ' bị siết chặt thật mạnh, những thứ bị mình ám thị để ẩn sâu trong lòng, chôn chặt trong trí nhớ đột nhiên như nước lũ tràn tới phá tan con đê ngăn nước, ào tới mãnh liệt.
Ký ức được phong tỏa về người kia vẫn ở nơi tận sâu trong đáy lòng, không biết vì sao lúc nhớ tới người kia thì sẽ nhớ luôn cả một màn tuyết rơi thật nhiều, nhớ tới nữ nhân kia đứng ở trong gió tuyết, những mảng lớn tầng tầng lớp lớp bông tuyết dính vào trên mái tóc dài của nàng, ngay cả lông mi cũng hòa cùng với bông tuyết thành một. Nữ nhân đó có khuôn mặt của một người Trung Quốc nhưng đồng tử lại là màu xanh nhạt, người kia tuy mỉm cười nhưng nước mắt lại rơi, người kia nói với nàng – nàng ấy vẫn chưa trở về, vẫn chưa quay về...
Thanh âm của Diệp Nhị dần trở nên xa xôi, thì ra một ít trí nhớ của ngày hôm qua thì hôm nay đã quên đi không còn nhớ một chút gì, chỉ là trí nhớ có chút xa xôi giống như ở kiếp trước được khắc sâu vào trong đại não. Quên không được, không thể quên...
Khuất Dĩ Lộ từ nhỏ đã là một đứa nhỏ có gương mặt không bao giờ cười, thấy giáo hỏi nàng vì sao lúc nào trên mặt cũng cau có, cho tới bây giờ nàng cũng không thể cho ra một cái đáp án. Lúc Nghiêm Vấn Ngôn lúc 9 tuổi thì gặp được Khuất Dĩ Lộ, khi đó Khuất Dĩ Lộ đã được hai mươi tuổi. Nghiêm Vấn Ngôn vì bị chứng tự bế nên được người thân đưa đến phòng khám, người thân vì xuất phát từ một chút đồng cảm trong lòng nên mới bỏ ra ít tiền đưa nàng đến đó, sau khi tới phòng khám được một lúc rồi rời đi, Nghiêm Vấn Ngôn một chữ cũng không nói ngồi co người ở trên ghế, mà Khuất Dĩ Lộ lúc đó là bác sĩ thực tập ngồi ở bên cạnh bác sĩ chính thức. Nghiêm Vấn Ngôn nhớ rất rõ đôi mắt màu xanh nhạt của Khuất Dĩ Lộ không có một chút cảm tình, lạnh lùng nhìn nàng làm cho trong lòng nàng càng thêm sợ hãi.
Quá trình trị liệu chứng tự bế như thế nào Nghiêm Vấn Ngôn cũng không còn nhớ rõ, hoặc là nàng muốn lựa chọn quên đi giai đoạn năm tháng tâm hồn bị bóp méo, nhưng sau đó không biết vì lý do gì mà nàng và Khuất Dĩ Lộ trở nên gần gũi hơn rất nhiều, có thể vì nàng và Khuất Dĩ Lộ có một điển chung là không có nhiều người ở xung quanh, người khác luôn làm cho nàng có cảm giác được rất nhiều sự giả dối, nhưng Khuất Dĩ Lộ lại rất thẳng thắn thản nhiên để lộ ra sự coi thường và bất mãn của mình. Người như vậy ở trong mắt người khác có lẽ chỉ rước lấy ác cảm, ngược lại Nghiêm Vấn Ngôn lần đầu tiên cảm thấy thế giới này vẫn còn một mặt chân thật đến như thế, làm cho nàng cảm giác có lẽ thật sự chính xác, thế giới này sẽ luôn có một người có thể cho ngươi sự hứng thú và hi vọng được sống sót.
Nghiêm Vấn Ngôn cứ như vậy ở gần bên cạnh Khuất Dĩ Lộ 7 năm, nhưng đến cuối cùng Khuất Dĩ Lộ cũng không chịu liếc mắt nhìn nàng một lần, bởi vì trong lòng nàng chỉ có duy nhất một người chính là cô gái Trung Quốc kia mà thôi.
"Nàng nói nàng sẽ trở lại thăm ta, nàng đã nói như vậy". Ngoài trừ y học, thì đối với thế giới này Khuất Dĩ Lộ còn tin tưởng những lời nói đó.
Nghiêm Vấn Ngôn không nói gì thêm, chỉ là tiếp tục im lặng bên cạnh nàng để chăm sóc.
Khuất Dĩ Lộ được chẩn đoán là bị ung thư dạ dày thời kì cuối, không còn sống được bao lâu nữa. Nàng mỗi ngày đều đứng si ngốc ở dưới trời tuyết mà chờ đợi, miệng luôn nhắc: "Ngươi rốt cuộc thì đến khi nào... mới quay lại?"
Nghiêm Vấn Ngôn nhìn thấy Khuất Dĩ Lộ chết đi, trước khi chết Khuất Dĩ Lộ còn nói bạn gái của nàng là người cực kì tốt, không có chê ghét vết sẹo ở trên mặt của nàng, còn nói nhất định sẽ quay trở lại để tìm nàng. Vì những lời này mà Khuất Dĩ Lộ quyết định đời này vì bạn gái mà thủ nhân như ngọc, không có cùng bất kì người nào khác phát sinh quan hệ. Đáng tiếc là nàng chờ không được đến ngày bạn gái của nàng quay lại tìm nàng.
Cuối cùng Nghiêm Vấn Ngôn cũng không có nói ra câu "Nàng sẽ không quay lại", để cho một người đáng thương đến khi chết vẫn còn giữ vững tín ngưỡng ở trong lòng, nó cũng không phải là một chuyện không tốt.
"Cho nên từ ngày đó trở đi ngươi liền đem tên của mình đổi thành Khuất Dĩ Lộ, lấy danh nghĩa của nàng mà sống cho tới bây giờ, sau khi về nước một mặt thì làm nghề y, một mặt là hợp tác với tập đoàn sát thủ S.C tranh thủ kiếm thêm chút thù lao. Nhiệm vụ lần này của ngươi chính là lẻn vào Diệp Gia sau đó tùy thời mà lấy mạng của chúng ta, đúng không". Diệp Nhị cúi người, nhìn 'Khuất Dĩ Lộ' đang nằm ở trên trục ngang, "Nghiêm tiểu thư".
Hai ánh mắt chạm nhau phát ra ánh sáng giống như đá lửa, Khuất Dĩ Lộ cười lạnh: "Chẳng lẽ Diệp Nhị tiểu thư có hứng thú với việc vạch trần vết sẹo của người khác sao? Chỉ tiếc những lời ngươi vừa nói cùng lắm đều là do ngươi tự tưởng tượng ra mà thôi".
"Còn không chịu thừa nhận sự thật sao?" Diệp Nhị xoay người, "Xem ra thế nào cũng phải sử dụng một chút bạo lực rồi".