• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



"Lại đây, muội muội, tỷ tỷ lạnh quá". Thân mình Diệp Nhất chui vào trong chăn, chỉ lộ cái đầu ở bên ngoài, thanh âm giọng nói giống như những kẻ bắt cóc trẻ em kêu gọi Diệp Nhị.


Diệp Nhị đứng tại chỗ, tay cũng không biết phải đặt ở đâu cho thích hợp: "Tỷ tỷ....."


"Ân?" Diệp Nhất trở mình một cái, nằm sấp trên giường vẻ mặt chờ mong, "Muội muội làm sao vậy? Mau tới đây thôi".


Diệp Nhị thật sự chịu không nổi, nữ nhân này, làm gì mà vẻ mặt lẫn bộ dáng cả người làm như vô hại vậy? Vừa liếc mắt nhìn xem một cái liền làm cho người ta khí huyết dâng trào..... Nhưng mà Diệp Nhị như thế nào cũng cảm thấy được trước mắt là một cái bẫy, còn về đối phương sẽ giựt tiền cướp sắc hay cướp cái gì khác thì nàng còn không biết được.


"Ta cảm giác, có chút dọa người". Diệp Nhị quyết định ăn ngay nói thật, để lát nữa tình thế có gì không đúng nàng có thể bỏ chạy mà không làm cho Diệp Nhất cảm thấy quá mức ngạc nhiên.


"Dọa người? Ngươi nói tỷ tỷ ngươi dọa người sao?" Diệp Nhất cuốn cuốn tóc mình trông thật vô tội nhìn nàng: "Ta tinh khiết thiện lương như vậy, làm sao lại dọa ngươi a muội muội?"


"......." Không phù hợp, tuyệt đối không phù hợp tí nào, nhìn thế nào cũng cảm thấy hôm nay Diệp Nhất thật khác thường! Người này phàm làm việc gì cũng đều chú ý tới mục đích, trên cơ bản sẽ không bao giờ có những hành động vô nghĩa, hiện tại lúc này nàng khoe vẻ vô hại như cỏ cây cũng không phải vì mục đích muốn đem người khác lừa tiến vào ổ chăn của nàng sao?


Diệp Nhất thấy Diệp Nhị vẫn đứng ì tại chỗ bất động, thu hồi một chút biểu hiện ngây thơ của mình, cười mà như không cười nói: "Chậc chậc chậc, cũng là chính bản thân ngươi đứng đó suy nghĩ cái gì kì quái nha?"


"Ta mới không có!"


"Vậy lại đây. Muội muội, ngươi cũng biết là hai chúng ta đã thật lâu không có ngủ cùng một chỗ đúng không? Trước đây ngươi còn thực thích ôm tỷ tỷ ngủ nha".


Lời vừa nói ra trong đầu Diệp Nhị liền "Oanh" một tiếng nổ tung: "Cái.... Cái gì cùng ôm nhau ngủ a... Ta như thế nào lại không nhớ được? Hơn nữa cho dù có đi chăng nữa, đó cũng là chuyện trước đây.... Hiện tại chúng ta đều lớn như vậy..."


Diệp Nhị đứng ở đó lắp bắp, Diệp Nhất liền nói thẳng: "Nhị, Tiểu Ngũ đi rồi, trong nhà lại càng lạnh lẽo buồn tẻ. Không riêng gì thời tiết lạnh, mà bản thân tình cảm ấm áp của gia đình cũng giảm xuống, ta chỉ là muốn cũng muội muội yêu mến ngủ cùng với nhau, làm cho trong lòng dễ chịu hơn một chút mà thôi".


Diệp Nhị thề, nếu bộ dáng của Diệp Nhất rốt cuộc có tâm cơ thì nếu có chết đi nữa nàng cũng không tiến vào trong ổ chăn của Diệp Nhất, chính là ngay lúc đó Diệp Nhất lập tức thay đổi nét mặt tình thâm ý lớn, chỉ một câu nói làm cho lòng Diệp Nhị vừa chua vừa xót, làm sao mà ngăn cản được đây?


Khi Diệp Nhị nằm trên giường của Diệp Nhất, lo lắng không yên nên chọn cách quay lưng lại với nàng mà ngủ, một bàn tay của Diệp Nhất quàng lên trên, từ bả vai vòng ra phía trước ôm lấy Diệp Nhị, tay kia thì chui qua cổ của nàng, một vòng, liền đem cả người nàng ôm vào trong lòng.


Diệp Nhị trong nháy mắt liền học được cảm giác cả người cứng ngắc là như thế nào, Diệp Nhị nhớ rõ ràng yêu quái Diệp Nhất kia gầy thật gầy, nhưng nói cái địa phương đầy đặn kia giống như là gây kích thích thì một chút cũng không hàm hồ. Mà hiện tại tư thế ôm từ phía sau như thế này là ý tứ gì? Hai khỏa mềm mại sau lưng kia là cái gì a!


"Đừng lộn xộn". Thanh âm Diệp Nhất trở nên cực kì nhẹ nhàng, "Gần một tháng qua ta dường như đều không có một đêm ngủ ngon, mỗi ngày buổi tối đều sẽ nằm mơ..." Một câu ngắn ngủn làm lòng Diệp Nhị đau vạn phần, Diệp Nhất mất ngủ so với việc này bị chặt đứt một cánh tay dường như còn nghiêm trọng hơn:


"Ngươi mơ thấy cái gì?" Lòng của Diệp Nhất là một cánh cửa đóng thật chặt, Diệp Nhị đứng ở ngoài cửa luôn không biết phải mở ra như thế nào. Là dùng hết toàn lực để khai phá hay là nhẹ nhàng gõ cửa chờ đợi chủ nhân mở cửa đây? Hỏi một câu hỏi thử xem, xem thử chủ nhân có nguyện ý mở cửa hay không.


"Mơ thấy mụ mụ... Còn có ngươi".


"Ta?"


"Ta mơ thấy ngươi cũng bỏ ta mà đi". Chữ cuối cùng của câu thanh âm mang một chút run rẩy, vì không khí cực kì im lặng trong phòng mà Diệp Nhị có thể nghe được.


Diệp Nhất khóc sao?


"Ngươi nói ta cuối cùng không để ý đến ngươi, cho nên ngươi cũng muốn rời đi, khiến cho ta không thể lấy Diệp Gia mà trói buộc ngươi nữa".


Người ngu ngốc này, thật sự là khóc.... Diệp Nhị có thể cảm nhận được chỗ bả vai ướt một mảng. Diệp Nhất cật lực khống chế nói ra một cách trơn tru và vững vàng, làm cho chính mình nhìn không trở nên quá mức khó xử.


"Ngươi cho tới bây giờ đều không bắt buộc ta làm cái gì, ta ở lại chỗ này là vì ta cam tâm tình nguyện. Hơn nữa, ta cũng là một thành viên của Diệp Gia, góp sức một phần là điều nên làm, tỷ tỷ sau này ngươi đừng nói những lời kì quái như vậy nữa". Tay của Diệp Nhất liền khoát lên ngực của Diệp Nhị, Diệp Nhị cúi đầu nhìn cánh tay mảnh khảnh trắng noãn kia dường như hạ nhiều quyết tâm, trái tim cũng trở nên đập kịch liệt thật nhanh nhẹ nhàng cầm lấy tay Diệp Nhất, ".... Ta, ta hi vọng có thể ở lại bên cạnh ngươi, cũng nhau quản lý Diệp Gia càng ngăn nắp rõ ràng". Mới nói một câu ngắn ngủn Diệp Nhị liền cảm thấy không khí trở nên mỏng manh, vì cái gì mà nói chuyện cũng không được lưu loát?


"Nhưng mà tương lai của ngươi...."


Diệp Nhị liền cầm tay Diệp Nhất thật nhanh, e lệ cùng xúc động va chạm vào nhau, tâm tình trở nên khẩn trương làm cho Diệp Nhị sắp không thể thở được.


Đây là lần đầu tiên từ lúc chào đời tới nay, lần đầu tiên nàng chủ động như vậy: "Tỷ tỷ không hi vọng ta ở bên cạnh ngươi sao?"


Trong phòng cực kì im lặng, Diệp Nhị đang chờ Diệp Nhất trả lời, trong lúc nàng còn thanh tỉnh liền càn rỡ hỏi một câu hỏi. Nhưng mà thời gian cứ trôi qua Diệp Nhất từ đầu đến cuối không đáp lại một chữ nào.


Có lẽ nàng sẽ không trả lời, sẽ không cho ta đáp án. Quả tim như lửa nóng trong lồng ngực nhảy lên kịch liệt cũng dần dần lạnh xuống, còn bàn tay đang cầm lấy tay Diệp Nhất trở nên vạn phần xấu hổ. Diệp Nhị buông tay nàng.


Không có đáp án, lại như trước ôm nhau ngủ cho đến hừng đông. Không, phải nói là Diệp Nhất ôm cũng không nhúc nhích một chút, Diệp Nhị một đêm không ngủ cho đến hừng đông. Sợ đánh thức Diệp Nhất cho nên cả đêm duy trì tư thế ôm ban đầu của nàng không có thay đổi, đợi cho đến lúc trời sáng, toàn thân Diệp Nhị đều lạnh cứng.


Nàng biết Diệp Nhất đang ngủ, thật sự là kì diệu, quả nhiên ôm một người, có một khối thân thể ấm áp, là có thể mang ấm áp cho nàng sao? Ánh mắt Diệp Nhị đau đớn, cái loại đau đớn này tràn đến cả hốc mắt của nàng, cuối cùng mơ hồ thành một mảnh, nước mắt rơi.


Nàng cần ấm áp, có phải hay không sẽ mặc kệ cái ấm áp đó là của ai, đối với nàng mà nói đều là giống nhau phải không?


Không có cái gì nản lòng thoái chí hơn cái này, Diệp Nhị đem chính mình nhốt trong phòng đúng ba ngày. Nàng không biết bên ngoài phát sinh chuyện gì, cũng không cần biết là đã có chuyện gì xảy ra, chỉ là đóng cửa không chịu ra, nàng muốn chính mính ở một chỗ. Trong lúc đó Diệp Tam có gọi nàng đi ăn cơm, nàng cự tuyệt. Diệp Thất thực ngoan đưa cơm đến cho tỷ tỷ ăn, nàng cũng không mở cửa, hai đống đồ ăn như núi nhỏ trước cửa từ từ trở nên lạnh lẽo.


"Nhị tỷ làm sao vậy, vì cái gì mà không chịu ăn cơm?" Diệp Thất bắt gặp Diệp Nhất đứng trong sân liền chạy tới kéo áo nàng hỏi, "Đại tỷ ngươi có biết vì sao không?"


Diệp Nhất quay đầu nhìn Tiểu Thất bộ dáng khổ sở thật sâu sắc nhưng trong tay vẫn còn cầm một nửa cây mía, bên khóe miệng còn cặn mía – máy nghiền thức ăn này, đi đến đâu hay làm sao cũng không ngừng ăn.... Chính là cái gì mà không béo lên đây?


"Nhị tỷ của ngươi nha...." Diệp Nhất đột nhiên nhanh trí nghĩ tới cái gì liền vuốt vuốt cái đầu nhỏ của Diệp Thất thấp giọng thần thần bí bí nói: "Tiểu Thất, ngươi nói xem tình cảm của ba ba và mụ mụ trước đây thật tốt lắm đúng không?"


"Phải nha".


"Tình cảm của Đại tỷ cùng Nhị tỷ cũng tốt lắm đúng không?"


"Phải nha".


"Vậy thì Đại tỷ và Nhị tỷ cũng trở thành giống như ba ba mụ mụ vậy có được không?"


Diệp Thất nhấp nháy ánh mắt trong veo nhìn Diệp Nhất, Diệp Nhất bị ánh mắt hồn nhiên của nàng làm cho chột dạ – đứa nhỏ này, hẳn là còn chưa hiểu rõ được chuyện tình yêu là như thế nào. Càng thiên chân vô tà lại càng có thể cho ra một cái đáp án chân thật. Diệp Nhất nghẹn ở trong lòng lâu cũng thành khó chịu, tìm một tiểu bằng hữu nói một câu để tránh cho mình khỏi bị nội thương.


Nhưng mà Diệp Thất lại một lần nữa nhíu mày: "Các tỷ tỷ sẽ giống như ba ba mụ mụ sao?" Suy tư vài giây sau liền nói, "Vậy ở trên giường có đánh nhau không?"


"Phốc! Tiểu Thất, ngươi nói cái gì đấy!"


Diệp Thất cười hì hì nói: "Có một lần buổi tối ta không ngủ được muốn ngủ cùng với ba ba mụ mụ, kết quả thấy ba ba ở trên giường đánh mụ mụ, đem mụ mụ đặt ở trên giường, mụ mụ còn cong lưng lại nha".


Sắc mặt Diệp Nhất trở nên xanh biếc, xấu hổ đến không chịu được. Cái gì nói lời nói của trẻ nhỏ không có ý nghĩa gì a.... Ai mà muốn tưởng tượng tới cảnh ba ba mụ mụ XXOO đâu chứ, nhưng mà Diệp Nhất thật buồn rầu là dù có bổ cái não chết tiệt này ra cũng không thể biến mất được a.


"Mụ mụ lại còn kêu đau nha..."


"Đủ rồi". Diệp Nhất thật sự nghe không nổi nữa, vỗ vỗ bả vai Tiểu Thất nói, "Tiểu Thất ngoan, ngươi có thể quay trở lại được rồi".


"A? Nga.... Hẹn gặp lại tỷ tỷ". Diệp Thất cầm cây mía chạy đi, chạy được một nữa đột nhiên nghĩ ra cái gì lại nói: "Đúng rồi, kỳ thật Tứ ca có hay mang tỷ tỷ xinh đẹp xa lạ về nhà nga, nhưng mỗi lần hắn đều cùng các tỷ tỷ xinh đẹp đánh nhau ở trên giường nha, không biết là vì cái gì...".


"Nga? Phải không? Ta biết rồi". Diệp Nhất trong lòng oán hận phun ra "Tiểu Tứ này được lắm", Tiểu Thất đơn thuần hoàn toàn không biết được chính mình bất tri bất giác đã đem Tứ ca bán đứng.


Diệp Thất đi rồi Diệp Nhất mới nhớ tới nói nửa ngày chính mình cũng không có được đáp án mà mình mong muốn từ đứa nhỏ kia. Nàng đứng ở trong sân nhìn về phía bầu trời xanh không một gợn mây, lẩm nhẩm lầm bầm với chính mình:


"Mụ mụ, người có cho phép chuyện như vậy hay không?"


Diệp Nhị đem bản thân mình khóa lại vài ngày, một buổi sáng nào đó Tiểu Bát cùng Tiểu Cửu ở trong sân cãi nhau, "Xôn xao" một tiếng cửa phòng mở ra. Hai tỷ muội song sinh một mực tranh nhau cái túi xách đồng thời quay đầu về hướng Diệp Nhị nhìn lại, thấy nàng đầu tóc rối tung hai mắc thâm quầng vây quanh, vẻ mặt cũng như bộ dáng muốn ăn thịt người nhìn các nàng, nổi giận gầm lên một tiếng: "Ầm ĩ muốn chết! Đi chỗ khác chơi!" Hai cái tiểu tử kia cầm lấy túi xách gấp rút chạy mất.


Diệp Nhị xoa xoa huyệt Thái Dương còn đang đau do không thể thoát khỏi chứng mất ngủ, một thanh âm quen thuộc vang lên trên đỉnh đầu:


"Làm sao vậy Nhị, mới sáng sớm đã nổi trận lôi đình như vậy, đối với tiểu bằng hữu gào to không sợ dọa các nàng hay sao?"


Không cần ngẩng đầu lên Diệp Nhị cũng biết đó là Diệp Nhất, cái miệng nói năng tùy tiện kia, không thèm đếm xỉa tới thái độ xem kịch vui cùng thần thái đều đã khắc trong đầu Diệp Nhị, hoàn toàn không cần dùng tới ánh mắt cũng thấy được. Nàng liền làm bộ giống như muốn đem cửa phòng đóng lại, Diệp Nhất chặn tay ở cạnh cửa, lòng Diệp Nhị căng thẳng, động tác hùng hổ đóng cửa liền lập tức dừng lại.


Cửa gỗ cách bàn tay Diệp Nhất 5cm liền dừng lại.


"Ngươi đã biết ta không đành lòng thương tổn ngươi". Đôi môi Diệp Nhị run run.


"Cái gì?"


Diệp Nhị bỗng nhiên ngẩng đầu, thấp giọng: "Bởi vì những điều này, bởi vì ngươi đều nhìn thấu tất cả của ta, cho nên có thể đùa bỡn ta như vậy sao? Ta cũng là người vậy, ta cũng sẽ khổ sở, nhìn thấy ta khóc có phải là ngươi sẽ rất vui vẻ phải không?"


Diệp Nhất cùng Diệp Nhị đối diện, hai mắt Diệp Nhất mở to nhìn trên mặt Diệp Nhị toàn là nước mắt.


"Quên đi...." Diệp Nhị cảm thấy bản thân mình thật sự buồn cười, "Nói gì đi nữa cũng không có ý nghĩa gì, ngươi cũng chẳng tỏ vẻ gì cả. Tránh ra, ngươi trở về đi". Diệp Nhị muốn đẩy tay Diệp Nhất ra, Diệp Nhất trực tiếp đi về phía trước từng bước từng bước vào trong phòng Diệp Nhị, tay đẩy phía sau "Ping" một tiếng đem cửa phòng đóng lại.


"Ngươi, muốn làm gì......" Diệp Nhị nhìn thấy vẻ mặt dọa người của Diệp Nhất, không nhịn được mà thối lui về sau.


"Nhị, ngươi rốt cuộc có ý tứ gì, hôm nay chúng ta phải nói chuyện rõ ràng".


Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: thật có lỗi, bởi vì có một số việc chậm trễ đổi mới thời gian


Hôm nay canh ba nga ~


Đuổi canh ba thật sự mệt mỏi quá, vì thế không cần bá vương người ta nga ~╭(╯3╰)╮

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK