• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Buổi tối hôm đó lúc còn đang say giấc nồng thì Khuất Dĩ Lộ bị gọi dậy, một bên cảm thán phải cố gắng vì đồng tiền bát gạo, một bên đi vào phòng của Diệp Nhất để kiểm tra cho nàng. Kiểm tra một hồi chỉ phát hiện ngoại trừ bị sốt nhẹ thì không có bất kì vấn đề gì khác.


"Chỉ là sốt nhẹ sao? Nhưng vừa rồi vẻ mặt của Đại tiểu thư rất quái lạ..." Người hầu nhớ lại vừa rồi hai mắt của Diệp Nhất đăm đăm như bộ dáng của cương thi, cảm thấy ớn lạnh.


"Quả thật là không có bị gì khác a..." Khuất Dĩ Lộ cảm thấy thật kì quái, tuy rằng Diệp Nhất thường hay giả bệnh để lừa muội muội quan tâm, nhưng mà hiện tại thì thấy đa số tất cả triệu chứng quả thật không phải là giả bộ. Hơi thở Diệp Nhất yếu ớt, tay chân mệt mỏi, di chuyển hay bị khó thở, biếng ăn, đây rõ ràng là bệnh trạng của chứng khí hư. Loại chứng hư này muốn chữa thì dùng phương pháp bồi bổ dinh dưỡng là thích hợp nhất, nhưng mà Diệp Nhất lại không ăn cơm đó chính là trở ngại lớn nhất, ngoại trừ cháo và cải trắng thì Đại tiểu thư không ăn gì khác. Dựa vào sách dinh dưỡng thì nếu ăn cái này liên tục trong vài năm thì sẽ không còn dáng người, gầy như que củi. Hiện tại vấn đề đó chính là tại sao nàng lại không chịu ăn cơm? Tại sao lại luôn không thể tìm ra được nguyên nhân của chứng bệnh này? Khuất Dĩ Lộ suy tư một chút, cảm thấy nguyên nhân là do Diệp Nhất không tình nguyện tìm ra nguyên nhân của bệnh nan y này để cho cơ thể khỏe mạnh dần dần sụp đổ, nếu như bất mãn cái gì đó, một lần hai lần cho dù như vậy nàng cũng không có khả năng làm cho bản thân mình hở một tí là phát sốt, truy tìm nguồn gốc rốt cuộc là bởi vì cái gì...


Khuất Dĩ Lộ sau đó trầm mặc, chẳng lẽ chính là...


Tiểu Bát gác cằm lên giữa hai lỗ tai của con hồ ly nhỏ, hai mắt nhìn thẳng nhìn Khuất Dĩ Lộ lo lắng hỏi: " Ngươi nói Đại tỷ thật ra không có bị bệnh gì nặng sao?"


"Phải, bằng hiểu biết của ta đối với nàng trong thời gian gần đây mà khẳng định nàng không có bị bất kì bệnh gì nguy hiểm tới tính mạng cả". Tuy rằng Khuất Dĩ Lộ bị Diệp Nhất dùng ánh mắt và cả thân thể uy hiếp quyến rũ rất nhiều lần, sợ thì sợ nhưng trong lòng nàng dù sao vẫn còn một chút y đức, nếu như không có biện pháp nào áp dụng được cho Diệp Nhất, thì không chừng bệnh sẽ càng ngày càng nặng hơn.


"Vậy tại sao Đại tỷ lại tự nhiên phát sốt chứ? Hơn nữa thân thể cũng càng ngày càng yếu đi..."


Khuất Dĩ Lộ đẩy mắt kính lên, ánh sáng phản chiếu từ cặp mắt kính của nàng: "Chứng rối loạn tâm lý".


Tiểu Bát nhíu mày: "Chứng rối loạn tâm lý?"


"Phải, bệnh của nàng ngoại trừ phải điều dưỡng chế độ dinh dưỡng bên ngoài, nghiêm trọng nhất là phải tìm ra nguyên nhân của bệnh tâm lý. Tất cả những triệu chứng bệnh của nàng đều do bản thân nàng tự ám thị ra". Khuất Dĩ Lộ đứng lên bước đi thong thả vòng quanh Tiểu Bát: "Nếu dựa vào tính cách luôn lấy mình làm trung tâm của Đại tiểu thư mà nói thì nàng là người phi thường phù hợp với chứng rối loạn tâm lý này. Chứng bệnh này xuất hiện và ngày càng phát triển trong quá trình tinh thần bị một loại kích thích đặc biệt làm lưu lại gốc bệnh, về sau chỉ cần người bệnh nhớ lại loại kích thích này thì sẽ phát bệnh".


Tiểu Bát suy tư: "Ta cũng có nghe nói qua bệnh này, nói như vậy thì chứng bệnh này chủ yếu là do yếu tố chủ quan ở bên ngoài tác động đúng không? Kỳ thật bởi vì mong muốn được người khác chú ý đến quá lớn nên mới xuất hiện loại tự kỷ ám thị này?"


Một khi gặp phải vấn đề chuyên môn Khuất Dĩ Lộ sẽ trở nên cực kì nghiêm túc: "Bây giờ ta còn chưa dám kết luận... Bát tiểu thư, ta cần nói chuyện với Đại tiểu thư nhiều hơn, tìm được nguyên nhân gây ra bệnh của nàng".


Tiểu Bát lo lắng nhìn Khuất Dĩ Lộ: "Bác sĩ Khuất, tình trạng như vậy của Đại tỷ đã có từ rất lâu, rốt cuộc là bắt đầu từ khi nào a... Bệnh này có thể điều trị được không?"


"Nếu như bệnh sử đã có từ lâu thì đúng thật là có chút phiền phức, cho nên ta và Đại tỷ của ngươi cần phải nói chuyện nhiều hơn một chút".


"Vậy bác sĩ Khuất... Ta có thể giúp gì cho ngươi hay không?"


"Không cần, cho ta ít thời gian để có thể mời nàng đến phòng khám là được rồi". Khuất Dĩ Lộ ôn nhu cười, rõ ràng là một bác sĩ đủ tư cách, làm cho người nhà của bệnh nhân có thể tìm được bình yên và an ủi từ nàng, giảm bớt lo lắng của họ.


Lúc phu nhân Diệp Gia qua đời thì Tiểu Bát vẫn còn nhỏ, nhưng thời điểm đưa tang Tứ ca nàng đã bị ấn tượng khắc sâu vào đầu, cái cảm giác buồn thương mất đi người thân nhất đã khắc cốt ghi tâm vào mỗi người ở Diệp Gia không thể nào quên được. Tiểu Bát không muốn lịch sử lại tái diễn.


"Tỷ tỷ của ta vì sao lại có thể biến thành như vậy chứ..." Hai chân mày của Tiểu Bát nhíu lại một chỗ, thanh âm yếu ớt, cái mũi ê ẩm đã muốn khóc tới nơi.


Khuất Dĩ Lộ vuốt ve đỉnh đầu của nàng, ngón tay nhỏ dài chậm rãi vuốt trên mái tóc thẳng của nàng, độ ấm của bàn tay của Khuất Dĩ Lộ dần dần thấm vào trong làn da của nàng: "Trong đáy lòng của mỗi người đều có một chỗ mà không ai có thể nào chạm tới được. Đại tỷ của ngươi có, ngươi có và ta cũng vậy".


Đại tỷ còn có cái gì mà chưa thể buông được? Nàng lúc nào cũng trông rất thoải mái, cho tới bây giờ cũng chưa từng nghe nàng biểu lộ ra điều gì. Nhưng mà hiện tại nàng cũng không còn cô đơn một mình nữa, nàng đã có Nhị tỷ. Nhị tỷ nhất định có thể cùng nàng chiến thắng được tâm ma của căn bệnh đó.


Tiểu Bát một bên lo lắng cho Đại tỷ, một bên thì rất hưởng thụ sự vuốt ve của Khuất Dĩ Lộ. Cảm giác được sờ đầu rất tốt a... Nghĩ nghĩ xong Tiểu Bát liền nhịn không được mà cọ cọ đầu của mình một chút.


Khuất Dĩ Lộ nhìn một hồi liền thấy giống như một con Tiểu Bạch Hồ xuất hiện với bộ dáng mềm mại, vẻ mặt biểu cảm xin được thương yêu...


Lúc Diệp Nhất tỉnh lại thì thấy trước mắt một mảnh tối đen, bên tai chỉ có tiếng mưa rơi khẽ. Tí tách, giống như mỗi một hạt mưa đều đập vào trong lòng của nàng vậy. Hai mắt Diệp Nhất mở ra nhưng lại không mở to, cố gắng hít thở sâu giống như là muốn ngửi ở trong không khí một mùi khác nữa, cái nàng muốn ngửi chính là mùi không khí ẩm ướt cùng với mùi bùn đất từ trong sân nhỏ thổi đến. Nhưng mà lại không ngửi được gì.


Nàng đứng dậy, cảm giác hỗn loạn từ đầu bao phủ xuống dưới, hai chân trong lúc nhất thời không biết đang ở phương nào, giống như là từ thắt lưng trở xuống chính là hư không. Diệp Nhất sờ soạng xuống phía dưới, đụng đến đôi chân lạnh như băng, xúc giác làm cho tâm của nàng buông lỏng một ít.


Là bệnh, cuối cùng tất cả đều là do bệnh.


Không biết tại sao cảm giác mát lạnh thẩm thấu vào trong xương cốt làm cho Diệp Nhất không nhịn được mà run rẩy. Dùng sức đánh hai chân mình cho đến khi có cảm giác, nàng mới đem chân để xuống giường, dùng sức đánh vài cái, cảm giác tê dại đau đớn xuất hiện khi chân dần dần có cảm giác trở lại. Mặc một cái áo lông thật dày vào, sau đó khoác thêm cái chăn dày nhất, mang giày vải, Diệp Nhất đẩy cửa phòng ra thì phát hiện lại là một cái nửa đêm nữa.


Diệp Nhất đã không thể nhớ nổi bây giờ là mấy giờ, lại càng không biết rốt cuộc mình ngủ bao lâu rồi, nhìn bầu trời đêm một mảnh hỗn độn cũng ảo tưởng giống như quên mất tên của mình.


Diệp Nhất đi theo hành lang dài dọc về phía trước, sàn nhà bằng gỗ phát ra tiếng bước chân nặng nề. Nàng nhớ cuối ở góc hành lang kia có buộc hoa đào, theo hướng cành hoa duỗi dài ra thì đó chính là hướng phòng muội muội Diệp Nhị của nàng.


"Nhị..." Diệp Nhất chìa tay tiếp xúc với cửa phòng Diệp Nhị.


Vì sao Diệp Nhất lại thích màu xanh như vậy? Bởi vì màu xanh sẽ làm cho tâm của Diệp Nhất bình tĩnh, giống như hồ nước sâu, giống như muội muội trầm mặc, giống như nụ cười thản nhiên của muội muội luôn lặng im, giống như là trên cửa phòng của muội muội có một bức tranh Trung Quốc cổ màu xanh vậy.


Diệp Nhất nghiêng người về phía trước, nắm lấy ngôi sao Hải Vương từ trong cổ áo của nàng ra, ở trong không trung thoáng qua một cái. Ngôi sao Hải Vương rẻ tiền kia được đeo đã nhiều năm làm cho bề mặt của nó bị mài mòn, bề mặt bằng đồng ảm đạm xám xịt đã sớm không còn hợp với thân phận và khí chất của Diệp Nhất nữa.


"Nhị?" Diệp Nhất lại gọi một tiếng, không biết là có phải Diệp Nhị ngủ thật sâu hay không mà sao gọi hai tiếng vẫn không thấy trả lời vậy? Bình thường khi Diệp Nhất vừa tỉnh lại đều có thể nhìn thấy muội muội ở bênh cạnh của mình, nhưng hai lần tỉnh lại gần đây nhất đều không thấy, muội muội đang ở đâu vậy?


Sau mấy lần gõ cửa thì bên kia mới truyền tới tiếng bước chân, cạch – cửa mở.


"Tỷ tỷ, sao giờ này mà ngươi còn chưa ngủ?" Diệp Nhị xuất hiện ở trước mặt của nàng, bi thép cột ở trên tóc còn chưa có gỡ xuống, đèn ở đầu giường trong phòng tỏa ra ánh sáng mờ nhạt. Rõ ràng, rõ ràng là nàng chưa ngủ.


"Ngươi đang làm gì?" Diệp Nhất hỏi nàng, hai mắt chớp cũng không chớp mà nhìn chằm chằm Diệp Nhị.


"Ta... Vừa tính đi ngủ". Diệp Nhị bị nàng nhìn chằm chằm trong lòng sợ hãi, không có trả lời nàng, "Tỷ tỷ, ngươi gặp ác mộng sao? Sắc mặt rất kém. Ta mang ngươi quay về phòng ngủ lại có được không?"


Diệp Nhất đột nhiên đẩy Diệp Nhị sang một bên, bước nhanh vào phòng của nàng. Dưới ngọn đèn mờ ảo có một nữ nhân tóc ngắn ngồi ở ghế sô pha trong phòng của nàng. Người kia đang cầm một tách cà phê trong tay đang muốn uống, động tác cứng nhắc cùng với ánh mắt kinh ngạc trong nháy mắt liền dừng lại. Diệp Nhất thấy trên cánh tay áo khoác màu đen của nàng có đính huy hiệu của cảnh sát.


Bộ sô pha kia là lúc sinh nhật hai mươi tuổi của Diệp Nhị Diệp Nhất đã cố ý đặt hàng ở Italy. Muội muội của nàng là một người rất kén chọn, đã đi chọn mua nhiều bộ sô pha rồi mà không có cái nào vừa mắt, không phải quá mềm thì là quá cứng. Diệp Nhất cưng chiều nàng, nên đã bỏ ra một số tiền lớn để mua bộ sô pha cao cấp này. Diệp Nhất còn nhớ rõ lúc muội muội nhận được món quà này, cười vừa thẹn thùng vừa thật hạnh phúc.


"Ha ha". Diệp Nhất vừa nhìn nữ nhân tóc ngắn kia liền không nhịn được mà phá ra cười, cười đến quỷ dị. Diệp Nhị nhíu mày nghi hoặc nhìn Diệp Nhất.


"Muội muội, con người đúng là động vật thay đổi thất thường nhưng bản lĩnh cũng thật là lớn như vậy. Lúc ta đang ngủ thì ngươi cũng cùng người khác ở một chỗ nhỉ?"


Diệp Nhị không thể tưởng tượng nổi nhìn Diệp Nhất: "Ngươi cái gì cũng không hỏi, liền kết luận ta như vậy sao?"


Một tia chớp lóe lên giống như xé toạc bầu trời đêm, theo sau đó là tiếng sấm thật lớn, lớn tới mức có thể làm cho người ta chấn động muốn hồn lìa khỏi xác. Những hạt mưa lại nặng nề rơi xuống, đêm khuya ở thành phố bị cơn mưa tầm tã xối xuống hết thảy.


Đúng là đêm khuya chịu cực khổ, Diệp Ngũ vất vả từ KTV thoát thân ra ngoài, vừa chạy đến đại sảnh thì phát hiện ở ngoài trời đang mưa to. Nàng thò tay vào trong túi xách tính lấy điện thoại gọi cho người trong nhà lái xe tới đón mình, kết quả tìm nửa ngày cũng không thấy điện thoại nằm ở đâu.


"Không có xui tới mức mà điện thoại cũng tự dưng đâu mất đi chứ...." Diệp Ngũ nhụt chí hai tay chống ở bên hông, thở dài một hơi – bất đắc dĩ!


Nhà trẻ này tuyển dụng lão sư hay là tuyển nữ nhân để tiếp rượu a?


Diệp Ngũ sau khi học thạc sĩ ở Mĩ quốc xong trở về, vốn người của Diệp Gia đều trong cậy vào tài cán của nàng sẽ vì phát triển nền kinh tế của Bách Mộc Bang mà cống hiến, kết quả Ngũ tiểu thư nói nàng muốn đi làm lão sư, vì quốc gia cống hiến. Không có nước thì làm sao có nhà a. Lời này vừa nói ra làm cho Diệp Nhất cười đau cả bụng tới mức phải dựa vào vai của Diệp Nhị – Ngũ tiểu thư của Diệp Gia quả thật là nhân tài của giới hắc đạo a, là xã hội đen hay là quân nhân đây? Tuy rằng Diệp Nhất cười châm biếm vào mặt Diệp Ngũ tới mức không nhịn được, nhưng mà Diệp Gia là nơi tôn trọng nhân quyền, nàng muốn đi làm lão sư thì cứ để nàng làm, chim đủ lông thì phải bay, không ai được làm khó ai cả. Diệp Nhất cũng phất tay để cho nàng tùy ý bay đi, kết quả nàng lại nói làm lão sư nhưng lại là lão sư ở nhà trẻ! Bộ dạng Nhị tỷ như cực khổ thù thâm nói ta không thể nào hiểu được ngươi a muội muội! Diệp Tam nói là sẽ giới thiệu cho Diệp Ngũ một nhà trẻ thật tốt, Diệp Ngũ phất tay nói không cần, ta tự mình đi tìm, phải biết bôn ba để ta mới có thể học được cách tự lực cánh sinh, không cần là một người có chỉ số thông minh thấp mà có bằng cấp. Được thôi, đây là công việc mà Ngũ tiểu thư tự mình tìm được.


Lúc thông báo tuyển dụng lão sư thì hiệu trưởng tự mình chọn lựa, đến lúc Diệp Ngũ vừa tiến vào còn chưa nói kịp tự giới thiệu thì hiệu trưởng đã bắt đầu vỗ tay, một bên vỗ tay một bên cười đầy ý vị sâu xa. Diệp Ngũ thật buồn bực, hiệu trưởng này là cười cái gì chứ? Ta thực buồn cười sao?


Kết quả sau đó thông báo tuyển dụng ba lão sư, nhìn bộ dáng thì đều có thể xem là đẹp nhất. Sau khi Diệp Ngũ ý thức được điều đó thì trong lòng liền thất vọng một nửa. Mấy ngày tiếp theo sau đó lại làm cho cả người của nàng mệt mỏi. Cứ tiếp diễn kiểu như tiệc rượu xong thì sẽ đi hát KTV, Diệp Ngũ có thể nhìn ra họp chỉ là một cái cớ, điểm nhấn sau đó chính là sau một cuộc trò chuyện dài thì chỉ cùng nữ lão sư ca hát và sờ đùi chứ gì?


Đêm nay rốt cuộc tới phiên Diệp Ngũ bị sờ đùi, nàng ngay tại chỗ xốc cái bàn thủy tinh nặng hơn mười cân thẳng lên trời, lão hiệu trưởng sắc lang kia cả kinh trợn mắt há hốc mồm, nhờ bản lĩnh này mà Diệp Ngũ mới có thể thoát thân.


Diệp Ngũ ở nước ngoài một mình đã thành thói quen, không có giống như Tiểu Cửu có chuyện gì liền gọi điện thoại về nhà kêu người tới rút súng ra hù dọa người ta, thói quen của Diệp Ngũ là tự mình giải quyết – trên cơ bản ai nhìn nàng cũng bị bề ngoài hiền lương thục đức tuyệt đối dễ khi dễ của nàng lừa bịp, chờ cho sức mạnh của nàng oanh tạc thì cũng có thể dọa người ta ngất xỉu. Lâm muội muội (ý chỉ Lâm Đại Ngọc) đột nhiên bị Lí Quỳ (là một trong 108 vị anh hùng Lương Sơn Bạc) đè ở trên thân, như thế này thì ai mà chịu cho nổi a.


Diệp Ngũ cũng không muốn vào trong KTV gặp lại mấy người đó, dù sao nàng cũng quyết định chưa đi làm mà đã nghỉ việc. Nàng đi đến nhà vệ sinh ngồi xổm ở giữa phòng trang điểm lại, nhìn thấy trong gương hai con mắt của mình cũng đã thâm đen, thật là đủ sức làm khổ người khác mà. Diệp Ngũ ngồi vào giữa phòng ngăn cách, hút một điếu thuốc, nghĩ là sẽ chờ cho mưa tạnh bớt thì sẽ đi về nhà.


Hút được nửa điếu thuốc thì nhà vệ sinh lại có hai người tiến vào, vừa vào đã nghe âm thanh của tiếng bật lửa. Trong lòng Diệp Ngũ hừ một tiếng, đầu năm nay nữ nhân hút thuốc vẫn còn cố gắng rất nhiều.


"Đại Nguyên tỷ, ta không hút thuốc". Một thanh âm trung tính vang lên, Diệp Ngũ vừa nghe, ai nha, đây không phải là giọng của Thất cô nương nhà mình thì là của ai nữa? Nàng cũng ở đây thì tốt rồi, có xe về nhà. Diệp Ngũ đang muốn đi ra ngoài nhận người thân thì đột nhiên lại vang lên thanh âm của nữ nhân khác:


"Cũng là do cái bộ dạng bánh bao của ngươi thế này mới làm cho chó nhớ thương".


Diệp Ngũ dừng lại, sao thanh âm này lại quen thuốc đến vậy? Vừa nghe đã khiến cho người ta chán ghét.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK