• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Nhị ngồi ở trong sân đờ ra nhìn bầu trời, bầu trời mùa hè tràn đầy ánh sáng như ngọc, mỗi ngôi sao đều đẹp như vậy, tựa như đôi mắt của Diệp Nhất. Diệp Nhị nhìn cười khúc khích vài tiếng, nhức đầu, cũng không biết tại sao bản thân lại cười như vậy.


Bất quá mười lăm phút đồng hồ là thời gian Diệp Nhất quay trở lại, Diệp Nhị đứng lên cho rằng Diệp Nhất lại thất bại, ngực mới thấp thỏm một vài giây thì phát hiện trong tay nàng thình lình cầm một khẩu súng.


"Thế nào lấy được?" Diệp Nhị mừng rỡ, "Ngươi làm vân tay của ba ba sao?"


"Không cần tới vân tay của ba ba a". Diệp Nhất đắc ý dạt dào mà đem súng ở trong tay chuyển động.


"Vậy..."


"Nhà của chúng ta người nào trên người mà không có mang súng a, ta xem chuẩn người nào bình thường tương đối sủng ta, đi qua đưa ra một cái ôm đáng yêu thì nhẹ nhàng lấy khẩu súng từ bên hông của hắn đi".


"Là, là trộm đi?" Diệp Nhị kinh ngạc, " Hắn không phát hiện sao?"


Diệp Nhất cười nói: "Ta khả năng để cho đối phương phát hiện sao? Tỷ tỷ ngươi nhìn qua như là như vậy ngốc sao?"


"Thật là lợi hại nha..." Diệp Nhị là thật tâm nghĩ Diệp Nhất thật không biết làm sao, khẩu súng bắt được trong tay đoan trang một phen, đúng là súng thật. Thế nhưng nghĩ lại vừa nghĩ sai a, "Thực sự là đáng ghét, ngươi nếu lợi hại như vậy thì tại sao ngay từ đầu bản thân không đi trộm a! Còn bắt ta đi làm đáng yêu cái gì, mặt đều bị ngắt vài cái đâu! Ngươi chính là ăn hiếp người khác!" Diệp Nhị tức giận, biểu tình thoáng cái hồn nhiên trở nên phẫn nộ không thể kiềm chế, khẩu súng liền ném lại cho Diệp Nhất.


Diệp Nhất phải nhịn rất lâu để không phải bật cười thật to ra: "Muội muội, muội muội, ta chỉ là ngay từ đầu không nghĩ tới mà".


"Gạt người! Ai mà tin ngươi là kẻ ngu si! Gạt người! Chỉ có kẻ ngốc mới tin ngươi!" Diệp Nhị lại muốn đi, Diệp Nhất lại muốn giữ:


"Ôi muội muội, nghìn vạn lần đừng ghét bỏ bản thân mình ngốc!"


"Ngươi... Đi tìm ba ba! Ta sẽ không để ý ngươi! Ta sẽ không để ý ngươi!"


"Ai, muội muội chớ..." Hai người chính là ở chỗ này do dự, Diệp Nhị giãy không được nàng, khí cực bại hoại hung hăng một cước giẫm nát lên trên giày da Tiểu Hồng của Diệp Nhất, Diệp Nhất ăn đau nhẹ la một tiếng, Diệp Nhị nhân cơ hội trốn đi.


Diệp Nhất nhìn theo thân ảnh Diệp Nhị chạy xa, khóe miệng chính là tiếu ý tràn đầy, dụng tâm cảm nhận cảm giác đau đớn của cước trên lưng mà muội muội gây ra cho nàng.


Diệp Nhị trong lòng giận một thời gian ngắn không thể đi xuống, đem khăn tắm và khăn trùm đầu đi tắm. Ở trên đường đi Diệp Nhị cũng không gián đoạn mà đối với cái kia ghê tởm tỷ tỷ tiến hành trách mắng: " Diệp Nhất chết tiệt! Trên đường quay về trường học cho người đạp phải cứt chó! Ngưng!"


"Uy, ta nghe được đó". Thanh âm Diệp Nhất ở sau người vang lên, dọa Diệp Nhị nhảy dựng: "Di... Ngươi không phải quay về trường đi học sao?"


"Không trở lại". Diệp Nhất đẩy lá cây đang che trước mặt mà hướng chỗ Diệp Nhị đi tới, mang tới một cỗ khí tức buổi tối mùa hè – hương vị bùn đất tươi mát và ánh sáng mặt trời đã không còn nhiệt lượng.


Diệp Nhị ngây người ngẩn ngơ, chống lại con mắt đang lóe lên trong đêm của Diệp Nhất, trên mặt nàng không tự chủ được nóng lên. Loại cảm giác này rất kì quái, Diệp Nhị không thể để cho bản thân đến suy tư đây là chuyện gì xảy ra, nàng nhanh lên nói:


"Ngày mai ngươi còn không phải muốn đi học sao?"


"Thế nhưng chuyện tình của muội muội không có giải quyết, ta thế nào khả năng nào trở lại đâu?" Diệp Nhất nói.


Diệp Nhị "Ngưng" một tiếng. "Chuyện của ta bản thân ta giải quyết là tốt rồi".


Diệp Nhất bất đắc dĩ cười nói: "A, Nhị a, ngươi thể nào tính khí lại nhỏ nhen như vậy? Tỷ tỷ trêu đùa ngươi đều không được sao?" Nói Diệp Nhất thuận thế vỗ vỗ lên đầu mang theo khăn quấn của Diệp Nhị một chút, khăn trùm rơi xuống, che đi phân nửa khuôn mặt nàng.


Diệp Nhị phản xạ có điều kiện nâng cánh tay lên chỉnh lại khăn trùm đầu, kết quả khăn tắm trắng noãn bao quanh ngực hoa hoa lệ lệ rơi xuống mặt đất...


"A!" Diệp Nhị cố hết sức nhanh chóng nhặt khăn tắm lên, thế nhưng khăn tắm hảo có chết hay không vừa vặn rơi ngay vào trong một hố nước bùn nhỏ, nguyên bản khăn tắm thuần khiết trong nháy mắt đã bị ô nhiễm phần lớn nước bùn.


"A...Hảo thương cảm a". Diệp Nhất cắn cắn ngón tay, dùng thanh âm cực kỳ tiếc hận mà nói.


"Cũng bởi vì ngươi a!" Diệp Nhị quả thật là nhanh phát điên. "Gặp gỡ ngươi luôn luôn có chuyện không tốt! Ngươi ly ta xa một chút!"


"Chậc chậc, Nhị a, rõ ràng chính ngươi không cẩn thận làm rơi khăn tắm trên mặt đất, thế nào khả năng lại trách tỷ tỷ đâu?" Diệp Nhất lắc đầu thở dài, "Ngươi làm như vậy tỷ tỷ sẽ hội thương tâm đau lòng".


"Ngươi người như thế, đâu hội đau lòng a!" Diệp Nhị la lên một tiếng, khăn trùm đầu vốn không cố định cũng rơi xuống đất, Diệp Nhất Diệp Nhị song song sửng sốt, nhìn thấy được làn da màu vàng lộ rõ khi khăn trùm rơi vào chỗ vũng nước mà khăn tắm đã rơi vào.


"Oa— ô ô ô..." Diệp Nhất đau lòng, nhưng thật ra Diệp Nhị khóc.


"Nhân gia không nên nhìn thấy ngươi!" Diệp Nhị đầy nước mắt mà đi, Diệp Nhất đứng tại chỗ đều choáng váng —- nàng thực sự chỉ là muốn sờ sờ muội muội đùa mà thôi, thế nào lại làm cho nàng khóc đâu?


"Muội muội, ngươi thật yếu đuối". Diệp Nhất thở dài.


Diệp Nhị đi tìm Ngải Dĩ Tình lấy khăn tắm và khăn trùm mới, Ngải Dĩ Tình nhìn thấy hai mắt nữ nhi toàn bộ hồng còn nghĩ do cuộc nói chuyện với mình trước đó làm nàng không vui. Ngải Dĩ Tình đem Diệp Nhị ôm vào trong ngực, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng nói. "Nhị, mụ mụ cùng ngươi tắm được không?"


Diệp Thiên và Ngải Dĩ Tình đối với hài tử quản giáo rất nghiêm ngặt, từ khi các nàng còn rất nhỏ đã rèn đúc cho các nàng năng lực độc lập. Diệp Nhị hai năm trước đã được yêu cầu bản thân phải tự ngủ tự tắm. Mụ mụ đột nhiên như vậy ôn nhu khiến cho Diệp Nhị có chút thẹn thùng, cúi đầu nói:


"Không cần... Mụ mụ, bản thân ta tự tắm là tốt rồi...". Vốn Diệp Nhị lại hay xấu hổ một chút nên cũng từ chối một phen, kết quả Ngải Dĩ Tình cho rằng hài tử thực sự như vậy độc lập, như vậy tự chủ, tâm vui vẻ, thả Diệp Nhị ra mà nói:


"Cũng tốt, ngươi mười tuổi rồi, hẳn là bắt đầu dựa vào chính mình".


Diệp Nhị mở mắt trừng trừng nhìn mụ mụ nhét khăn tắm mới vào trong lòng mình để chính mình tự đi tắm, vốn khả dĩ có mộng đẹp là sẽ được cùng mụ mụ tắm chung đột nhiên đã bị bản thân đánh vỡ, loại này đả kích thật sự là quá lớn. Ngày hôm nay, trong vòng một ngày Diệp Nhị đã toàn bộ bị phương vị lập thể thức đả kích, nước mắt sớm đã thành lưu quang, muốn khóc cũng không khóc được.


Mụ mụ và tỷ tỷ đều là người xấu! Không nên cùng các ngươi nói!


Diệp Nhị thương tâm gần chết nên đã quên hướng mụ mụ cáo trạng Diệp Nhất, cầm lấy khăn tắm và khăn trùm mới đi vào phòng tắm.


Phòng tắm Diệp Gia kỳ thực là một cái ôn tuyền trì thật lớn. Diệp Thiên nghe nói thường xuyên phao ôn tuyền sẽ tốt cho thân thể, bình thường chạy ra ngoài tắm thì lại phiền phức, trong nhà nhiều hài tử như vậy cũng rất khó mang. Vì vậy hắn phái người mỗi ngày đều ra ngoài mang ôn tuyền về, bản thân ở trong nhà cũng có thể hưởng thụ.


Diệp Nhị rất thích phao ôn tuyền, lúc này càng hận không thể phao chết ở bên trong thì tốt biết mấy.


Diệp Nhị đội khăn trùm đầu cả người đều nhảy vào trong hồ nước nóng, ở trong nước sùng sục sùng sục vài cái, "Xôn xao" mà lao ra khỏi mặt nước.


Nước suối ấm áp xuôi theo làn da của nàng chảy xuống dưới, nàng hô hấp thật sâu đem khí tích tụ trong trái tim cấp tán đi. Ngay lúc nàng toàn thân thả lỏng thỏa thích hưởng thụ, đột nhiên trong đám sương mù trông thấy mặt nước có một đám cỏ có màu màu đen đen giống nguồn nước đang nhanh chóng hướng chỗ nàng lội tới. Diệp Nhị trong lòng muộn kinh, đây là cái gì đông tây. Trong nháy mắt nhớ tới mụ mụ nói —- không ngoan thì buổi tối sẽ có quỉ tới bả phôi tiểu hài tử bắt đi ăn thịt — Diệp Nhị vội vàng thối lui về phía sau, thế nhưng cái đám màu đen đen đó nhưng cứ đi theo đuôi phía sau nàng không bỏ, ngay khi mành chỉ treo chuông, Diệp Nhị cảm giác phía sau lưng mát lạnh, thì đã chạy trốn tới sát biên của bể.


"Xôn xao" một tiếng, vậy là đoàn sự vật đó phá nước đi ra, Diệp Nhị quay đầu hô to một tiếng: "Đừng tới đây!"


"Nhị, ngươi ồn ào cái gì nha".


Diệp Nhị nghe thanh âm cư nhiên là Diệp Nhất, đang muốn quay đầu lại mắng nàng giả thần giả quỉ hù dọa người, quay lại liếc mắc thì thấy thân thể xích lõa của Diệp Nhất, sương khói lượn lờ xung quanh trong lúc đó nàng thực sự cái gì cũng không có mặc.


Diệp Nhị ngây người ngẩn ngơ, trong đầu sở hữu tìm cách thì "Sưu" một tiếng không biết vật gì bị hút đi. Ánh mắt phi thường bản năng rơi vào phía trên thân thể Diệp Nhất.


Hơi nước rất đậm, tuy rằng nhìn không có rõ lắm, thế nhưng đường viền thân thể của Diệp Nhất cũng rất rõ ràng. Mái tóc đen dài ướt sũng nằm ở trước ngực, núi nhỏ đã bắt đầu phát dục có độ cung mỹ hảo. Chiếc eo nhỏ dài đường cong phân minh, mà thắt lưng nằm ở dưới...


"Nhị, ngươi xem rất chăm chú nha". Diệp Nhất nhắc nhở nói.


"Phốc!" Diệp Nhị không có phát hiện bản thân đang chìm xuống trong nước, một câu nói này của Diệp Nhất đã làm cho nàng quay trở lại nhân gian, chấn kinh là lúc bỗng nhiên bị sặc nước, nàng nhanh lên từ trong nước giãy giụa đi ra, kịch liệt ho khan.


"Muội muội a muội muội, ngươi đến tột cùng đang suy nghĩ cái gì a". Diệp Nhất lắc đầu muốn giúp nàng vỗ lưng thuận khí nhưng Diệp Nhị gạt tay nàng đi, quay lưng sang một bên mà không nhìn nàng nữa:


"Ta mới không biết ngươi đang suy nghĩ cái gì đây..." Diệp Nhị hoang mang rối loạn lấy khăn tắm bọc quanh người cố sức đứng lên, bơi ra bể. "Đặng đặng đặng" bước nhanh ra bên ngoài mặc áo khoác đi.


Mới không cần để cho nàng thấy hình dạng gương mặt đang đỏ như máu của ta, mới không cần!


Diệp Nhị chạy về trong phòng, giữ hai cánh cửa sổ toàn bộ mở, đứng ở trước cửa sổ cầm tạp chí quạt thật lâu mới đem nhiệt độ giống như đang hỏa thiêu trên mặt cấp xuống phía dưới.


Trong bóng đêm nàng xem thấy Diệp Nhất ngâm xong nước nóng rồi đi qua hành lang đối diện, lướt nhẹ đến tầng tầng lớp lớp lá cây được chiếu rọi dưới ánh trăng. Diệp Nhị thấy được mái tóc ướt sũng và gương mặt tinh xảo đó...


Diệp Nhất đi về phía trước, bị lá cây chặn, ánh mắt Diệp Nhị đuổi theo thân thể ấy. Trong ánh mắt giống như tự động đeo lên ống nhòm, cách xa như vậy mà trong đáy mắt nàng hình dạng của Diệp Nhất như được phóng đại rồi phóng đại. Mi mắt của nàng, môi của nàng, còn có xương quai xanh bại lộ bên dưới áo choàng tắm, dưới ánh trăng hết thảy đều là như vậy rõ ràng mà... Mê người.


Vừa áp lực được xuống dưới thì sự khô nóng khó hiểu lại bị câu dẫn ra, tất cả lực chú ý sở hữu của Diệp Nhị đều tập trung trên người Diệp Nhất, động cũng không dám động.


Diệp Nhất trì hoãn cước bộ một chút, như có cái gì đó tự tiềm nhập trong đầu nàng, nàng mạnh dạn quay đầu qua thấy Diệp Nhị bên này nhìn qua, như vậy ánh mắt nhạy cảm mà cấp tốc, trong nháy mắt thì tập trung ở đáy mắt của Diệp Nhị. Diệp Nhị lại càng hoảng sợ, nhanh chóng đem cửa sổ đóng lại, ngăn chặn nhãn thần của Diệp Nhất tấn công.


Diệp Nhị tựa lên cánh của sổ đóng chặt, lồng ngực bên trái cứ không yên mà đập liên tục, đang rình xem mà bị phát hiện đúng là chuyện đáng xấu hổ nhất. Thế nhưng từng chi tiết mà Diệp Nhất sở hữu được thì có xấu hổ đến mức nào đi chăng nữa thì Diệp Nhị cũng không thể quên.


Chỗ trái tim mơ hồ truyền đến một trận đau nhức, Diệp Nhị ngăn chặn ngực, không ngừng không hiểu.


Đây là làm sao vậy?


Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: các ngươi đều là người xấu ~~>///<


Rống một tiếng các ngươi đều nhắn lại, bất rống nhắn lại là tốt rồi ít...


Sờ sờ ta BLX, từng khối từng khối niêm hảo tới, bình tĩnh viết văn.


Hanh!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK